• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Xin lỗi cậu rất nhiều Mỹ Mỹ à. Tớ bó tay [email protected] rồi. Lần này cậu phải đi lấy chồng thật rồi/ Cô thầm xin lỗi cô bạn thân 

- "Để con lên mời bác trai và Mỹ Mỹ xuống ăn trái cây ạ" 

- "Đi đi con" Mẹ cô bé đĩa trái cây bỏ lên bàn rồi cười nói với Bảo Nghi 

Bảo Nghi chạy lên phòng của cô. Vừa mở cửa ra, cô đã lao đến nắm lấy tay Bảo Nghi mà kéo đến giường, ngồi xuống 

- "Sao rồi? Sao rồi?" Cô hấp tấp 

- "Xin lỗi cậu. Tớ không giúp được rồi" Cô cúi gằm mặt xuống, vẻ hối lỗi 

Cô nằm vật xuống giường mà khóc to 

- "Hu hu hu hu. Vậy là tớ.....hic.....sắp phải đi lấy chồng rồi. Không....hic.... muốn đâu....hic......mà" 

-"Thôi mà Mỹ Mỹ" Cô ôm lấy Nguyệt Mỹ 

- "Nín đi mà. Đừng khóc nữa" 

Cô không nghe Bảo Nghi nói mà cứ thế khóc to hơn. Cô đành để cho cô nằm khóc cho chán thì thôi. Bảo Nghi biết mỗi lần cô khóc thì còn lâu mới nín và rất khó dỗ nền đành ra ngoài đóng cửa lại để cho cô ở một mình 

Ba mẹ cô ở dưới nhà nghe tiếng cô khóc mà chạy lên. Vừa chạy đến cửa phòng cô thì thấy Bảo Nghi đi ra, mẹ cô liền hỏi 

- "Con bé sao thế?" 

Mẹ cô tính mở cửa đi vào nhưng Bảo Nghi ngăn lại 

- "Cậu ấy đang bị shock một chút. Không sao đâu bác. Con nghĩ nên để cho cậu ấy ở một mình vẫn tốt hơn ạ" 

- "Bị shock chuyện gì cơ?" 

- "Dạ......là chuyện bị bắt lấy chồng g" Cô vừa nói vừa quan sát biểu hiện của ba mẹ cô 

- "Hôm qua bác nói nó vẫn bình thường cơ mà. Sao hôm nay lại như thế? Cái con bé này thật là..." Mẹ cô quở trách 

- "Thế thì nhờ con an ủi và khuyên nó giùm hai bác nhé" Ba cô lên tiếng 

- "Dạ con biết rồi. Hai bác xuống dưới ăn trái cây nhé. Con sẽ mang lên cho Mỹ Mỹ sau ạ" 

Hai người nghe cô nói liền yên tâm mà giao con gái cho Bảo Nghi 

- "Anh à. Mình ép con bé như vậy có đúng không?" Mẹ cô lo lắng cho tình trạng của cô 

- "Anh biết ép con bé là không đúng nhưng hôn ước đã định chúng ta cũng phải theo thôi. Không thể thay đổi được gì nữa rồi" Ông Lưu Vỗ vai mẹ cô mà an ủi 

Ba mẹ cô cũng cảm thấy rất có lỗi khi bắt ép cô đồng ý hôn ước nhưng hôn ước đã đặt ra không thể không thực hiện 

Cả ngày hôm qua cô nhốt mình trong phòng mà khóc đến đôi mắt sưng húp cả lên. Ba mẹ cô nhìn mà xót cho cô con gái cưng của họ nhưng cũng chẳng biết phải làm sao và cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa rồi 

- "Mỹ Mỹ à. Mẹ vào nhé" Mẹ cô đứng ngoài gõ cửa mãi mà không nghe giọng cô nên liền mở cửa vào luôn 

Vừa bước vào phòng, đập vào mắt bà đầu tiên là cô nằm vật vã trên giường, đồ đạc nằm mỗi chỗ một góc, thật sự nhìn không ra cái phòng ngăn nắp trước kia của cô nữa rồi 

Bà đi lại giường ngồi xuống bên cạnh cô mà an ủi 

- "Mẹ biết là con không chịu nhưng ông nội con đã quyết thì sẽ không thay đổi quyết định đâu. Coi như là con giúp cho tâm nguyện chưa thành của ông nội con đi. Nhé Mỹ Mỹ!" Bà ra sức thuyết phục cô, xoa đầu cô an ủi 

- "Con....hic không sao đâu. Con đã đồng ý thì sẽ.....hic thực hiện mà....hic" Cô vừa khóc sụt sịt vừa nói 

- "Được rồi. Con gái yêu. Mẹ biết hai con chưa gặp nhau, chưa quen biết nhau, sống với nhau khi chưa có tình yêu sẽ rất là khó nhưng nếu con cố gắng vun đắp cho cuộc sống vợ chồng thì sẽ được thôi mà. Mẹ đã gặp con trai nhà bác Dương, cậu ta rất tốt và sự nghiệp khá ổn định nên ông nội con mới quyết định đặt ra hôn ước này để gửi gắm con cho gia đình bên đó" Bà dùng ánh mắt trìu mến và ôn nhu nói chuyện với cô 

Cô nhào đến ôm bà thật chặt, bà lấy tay lau sạch nước mặt còn đọng trên má cô 

- "Nín đi, đừng khóc nữa" Bà vuốt vuốt lưng cô 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK