"Không, tại sao chứ? Người này rõ ràng mới là Sinh Tử cảnh sơ kỳ."
"Ha ha, buồn cười chết, ta nghĩa người này vốn là ra vẻ, nhưng không ngờ lại thật sự bị chọn, có lẽ hắn sẽ hối hận đến chết."
"Đây... đây chẳng phải là cho không hay sao."
Mười chiến thắng của Phó đạo hữu dễ dàng hơn tưởng tượng. "
"Không thể không nói, đấu với thiếu niên này, ta cũng có thể làm được!!"
Cảnh tượng này khiến mọi người có mặt tại hiện trường không ngừng bàn tán.
Chỉ có Phó Thiên Hoa trên lôi đài nhìn chằm chằm vào thiêu niên với ánh mắt có chút nghiêm túc. Hắn ta có thể cảm nhận được sát khí mạnh mẽ từ người thiếu niên này toả ra.
Điều này khiến hắn ta cảm thấy có chút khó hiểu.
Hình như đây là lần đầu tiên gặp nhau nhưng có vẻ như đối phương không được chọn một cách tình cờ hay ngẫu nhiên, mà là ... có chuẩn bị trước khi tới?
“Tiểu tử, chúng ta đã gặp nhau chưa?” Phó Thiên Hoa không nhịn được hỏi một câu.
“Chưa, hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau.” Lâm Tiêu thản nhiên nói.
Phó Thiên Hoa cau mày, chưa gặp lần nào? Vậy ngươi có sát ý lớn vậy với bọn ta làm gì? Thôi kệ đi, đằng nào chả giết bây giờ, để ý vấn đề này làm gì.
Phó Thiên Hoa không nghĩ nữa, nhưng lúc này Lâm Tiêu lại nói nốt nửa câu sau.
“Nhưng ta và Bất Diệt Cốc của các ngươi có thù, thâm cừu đại hận, không chết không thôi!” Lâm Tiêu lạnh giọng.
Phó Thiên Hoa sững sờ một lúc, sau đó biểu cảm lại càng thêm khó coi. Hoá ra là vậy, tên này với Bất Diệt Cốc có thù, vậy thì cũng hợp lý. Có thể lực lớn nào mà không có kẻ thù, vấn đề này không thể tránh khỏi.
“Ngươi dũng cảm đáng khen, nhưng tiếc là thực lực vẫn còn yếu, lòng lại quá vội. Với thiên phú của ngươi tu luyện thêm vài trăm năm nữa thì đủ tư cách nói chuyện với ta.” Phó Thiên Hoa lộ ra biểu cảm gắng nhịn cười.
Dưới cái nhìn của hắn thì thiên phú của thiếu niên này đúng là rất ổn, còn trẻ vậy mà đã đạt được tu vi sinh tử cảnh. Nếu là hắn thì khẳng định liều mạng tu luyện lên sinh tử cảnh viên mãn rồi mới đi tìm kẻ thù.
Một sinh tử cảnh sơ kỳ và một sinh tử cảnh viên mãn, thì đúng là một trời một vực. Tóm lại một câu, trẻ người non dạ.
Hắn nghĩ như vậy đương nhiên những người khác cũng nghĩ như vậy. Nhưng mọi người vẫn còn một thắc mắc đó là khi ở thiên hạ giao tranh sinh tử mọi người đều muốn chọn người đồng cấp với mình. Nhưng tên tiểu tử kia lần này lại đi ngược với quy tắc lựa chọn bình thường?
Lúc này thiên hạ giao tranh sinh tử đã bắt đầu đếm ngược.
“Tiểu tử, tiểu bối này hãy thông mình chút, không phải cứ có cừu hận mà lập tức báo thù được.” Phó Thiên Hoa nói xong thì tung ra một nắm đấm.
Với những lần giao tranh trước thì nắm đấm này đã giúp hắn giành chiến thắng mấy lần liền, hắn tin rằng lần này cũng vậy!
Bùm!
Nắm đấm của Phó Thiên Hoa mang theo uy lực và sức mạnh khổng lồ, chấn động cả võ đài. Kể cả những người đứng gần cũng cảm nhận được sức mạnh của nắm đấm, vậy nên ai cũng cảm thán không ngớt.
“Vậy à? vừa khéo ta cũng muốn nói lời này với ngươi.” Lâm Tiêu cười nhẹ một tiếng.
Đối diện với nắm đấm mang đầy uy lực này ánh mắt của Lâm Tiêu lại vô cùng lạnh nhạt. Sắc vàng huyền bí trong con ngươi của hắn bắt đầu xuất hiện.
Ong!!
Nắm đấm của Phó Thiên Hoa rơi lên người Lâm Tiêu, khi tất cả mọi người còn đang hoài nghi vì sao thiếu niên kia lại không tránh lé, chả nhẽ hắn tranh lên đó để tìm đường chết?
Chỉ một giây sau bọn họ liền biết, bọn họ đã sai rồi, mà còn sai một cách quái dị.
Ánh sáng lóe lên, thiếu niên kia…..vậy mà không chút tổn thương,
“Bảng xếp hạng trong hàng đầu 10 người bảng sinh tử cũng chả mạnh mấy.” Lâm Tiêu nhìn Phó Thiên Hoa châm chọc.
“Sức mạnh cơ bắp của ngươi đã đạt tới mức độ này?” Phó Thiên Hoa ngạc nhiên.
Hắn đương nhiên nhận ra thiếu niên này đỡ đòn của hắn nhưng không thi triển bất cứ thần thông nào, hắn chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp để đỡ đòn.
“Có thể…..sau khi người tu luyện thêm vài trăm năm thì ta sẽ cảm thấy đau một chút.” Lâm Tiêu trả lại câu hắn nói lúc trước.
“Ngươi đắc ý cái gì? Sức mạnh cơ bắp của ngươi có mạnh, cũng mạnh được hơn đế khí sao?” Phó Thiên Hoa ánh mắt nặng nề sau đó lấy vũ khí từ trong nhẫn trữ vật ra.