Tất cả các lực đạo trên đó đã lần lượt bị hoá giải.
Tâm niệm Can Anh Túc vừa động, cái roi dài màu máu bị kéo quay lại, suýt chút nữa trường thương màu xanh lam tuột ra khỏi tay.
Cường giả Hoá Đỉnh được gọi là Lão Mạnh đó đã dùng hết sức để nắm lấy linh khí trong tay.
Ông ta nhìn đối phương một cách kiêng dè, giận dữ hét: "Ngươi muốn chết!"
Rào rào rào.
Vô số lôi quang phát ra từ trường thương màu xanh lam đó, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của bóng roi.
Can Anh Túc vươn tay lên khoảng không, vài bóng roi lại cuộn tròn rồi phóng qua đó với tốc độ cực nhanh.
Mục tiêu lần này không phải là trường thương mà là cơ thể Lão Mạnh.
Lão Mạnh không ngờ đối phương lại làm như vậy nên vội vàng đánh ra một chưởng, đẩy lùi bóng roi màu máu kia.
Bản thân ông ta nắm chặt trường thương đã được tự do và lùi lại phía sau vài bước, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ bừng lên.
Sau khi đấu một hiệp, ông ta thực sự bị áp đảo.
Ngay cả khi đối phương dùng sự mềm mại để khắc chế ông ta.
Nhưng khoảng cách giữa hai người là một đại cảnh giới.
Điều này làm ông ta từ xấu hổ biến thành bực mình.
"Tiếp tục đi!!"
"Cô Phong Đoạt Nguyệt!"
Cây trường thương màu xanh lam hàm chứa một luồng thương ý không thể phá nổi đã đâm ra.
Lúc này, đôi mắt của Can Anh Túc còn đỏ hơn, nàng ta không hề sợ hãi.
Sương khí màu máu hóa giáp, bóng người như quỷ mị xông lên nghênh đón.
Cả hai chiến đấu với nhau, trong một khoảng thời gian bất phân thắng bại.
Ba cường giả Hoá Đỉnh cảnh đứng xem đều sững sờ.
Các đệ tử khác cũng sững sờ và chết lặng.
Điên, điên rồi sao!
Một tu sĩ Toàn Đan cảnh tầng thứ tư lại có thể đánh nhau bất phân thắng bại với cường giả Hoá Đỉnh?
Đây không phải là đang nằm mơ chứ?
Đừng nói là Toàn Đan cảnh, giữa bán bộ Hóa Đỉnh và Hóa Đỉnh đã là một sự chênh lệch rất lớn.
Cả hai hoàn toàn không thể đánh đồng, cũng không có khả năng chiến thắng nào cả.
Vậy tại sao chuyện này ... chuyện này ...
Lúc này.
Ầm ầm...