Mục lục
Vạn Cổ Ma Tôn - Lâm Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính là như vậy.

 

Mấy ngày liên tiếp, Lâm Tiêu không ngừng chạm vào và lấy kiếm khí bên ngoài mộ kiếm.

 

Mười đạo.

 

Năm mươi đạo.

 

Một trăm đạo.

 

Hai trăm đạo.

 

...

 

Kiếm này đã hấp thụ năm trăm đạo kiếm khí thì mới gần như đạt đến sự bão hoà.

 

Lý do bão hoà không phải vì bản thân kiếm ý không thể hấp thụ nữa.

 

Đó là bởi vì sự cảm ngộ của Lâm Tiêu đối với kiếm pháp quá ít, khiến cho kiếm ý không thể tiếp tục nâng cao.

 

Tiếp tục ở đây hấp thụ kiếm khí chỉ có thể gia tăng lượng kiếm khí, nhưng không thể nâng cao chất của kiếm ý.

 

Suy cho cùng xung quanh mộ kiếm đều là những đệ tử nội ngoại môn bình thường của Kiếm Ma Tông nên cảm ngộ có giới hạn.

 

Cường giả kiếm mộ thực sự sẽ không ở ngoài phạm vi Phạm Thiên mộ kiếm mà hiện giờ hắn cũng không thể tiếp cận gần hơn với bên trong.

 

Xem ra, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân thôi.

 

Sau khi Lâm Tiêu hiểu ra điều này, hắn tiếp tục đi vào giữa các mộ kiếm, dọn dẹp từng mộ kiếm một.

 

Con số trên lệnh bài của người gác mộ bắt đầu tăng lên.

 

Sau khi quét sạch hơn mười mộ kiếm, nhiệm vụ gác mộ tháng này cũng đã hoàn thành rồi.

 

Bước tiếp theo là bổ sung đầy lượng kiếm khí vào trong cơ thể, sau đó xin cơ hội ra ngoài.

 

Năm ngày sau, cơ thể của Lâm Tiêu bổ sung đầy một luồng kiếm ý và chín trăm đạo kiếm khí, không thể chứa thêm được nữa.

 

Kiếm ý của bản thân chiếm vị trí của gần một trăm đạo kiếm khí.

 

Cầm tấm thẻ đi ra ngoài, Lâm Tiêu lại lần nữa rời khỏi Phạm Thiên mộ kiếm. Điều này khiến những người gác mộ mới lại cảm thấy ghen tị.

 

Tháng trước, nhiệm vụ gác mộ của họ đều thất bại. Điều này đã khiến thu nhập ban đầu là hai viên linh thạch hạ cấp biến thành chỉ còn một viên.

 

Tháng này mới chỉ bắt đầu hai ngày, vậy mà kẻ độc hành đã hoàn thành nhiệm vụ canh giữ lăng mộ của tháng này rồi sao? ?

 

Người này mạnh quá!

 

Họ cảm thấy khoảng cách giữa bản thân và Lâm Tiêu ngày càng lớn, đã không thể đuổi kịp nữa.

 

...

 

Ở phía khác, Lâm Tiêu không đến rừng yêu thú để tu luyện mà hắn đến Tàng Công các trước.

 

Hắn sẽ rút khoản đầu tư của Cảnh lão trước, tìm cho mình hai cuốn công pháp võ thuật phù hợp. Dù sao, bây giờ hắn chỉ biết một phương pháp hô hấp cơ bản, các khía cạnh khác thì quá thiếu.

 

Khi đến cổng của Tàng Công các, một ông lão tóc trắng đang dựa vào cửa ngủ gà ngủ gật, nhìn có vẻ không có chút tinh thần nào.

 

Lâm Tiêu đi tới trước mặt ông ta, sau khi cung kính hành lễ thì nói: "Tiền bối, ta muốn đi vào chọn công pháp võ thuật."

 

Hắn không đánh giá thấp một người như vậy. Ở một nơi như Tàng Công các có thể để một ông già bình thường canh giữ sao? Chắc chắn là không.

 

Nói không chừng ông lão tóc trắng này có thể là một tăng sư quét dọn.

 

"Hả!? Một đệ tử tạp dịch Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất, ha ha, tiểu tử, ngươi thật thú vị."

 

"Đưa lệnh bài cho ta!" Ông lão tóc trắng liếc nhìn Lâm Tiêu, cười nói.

 

Sau một hồi sững sờ, Lâm Tiêu đưa hai miếng lệnh bài mà Cảnh lão đưa cho hắn qua đó bằng cả hai tay.

 

Chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu tu vi của hắn, chắc chắn là tăng sư quét dọn.

 

"Đi đi, nhớ kỹ chỉ có thể chọn ở tầng một, không thể đi lên... Ô?! Đợi đã, Lệnh bài kiếm các!? Cái này là ai đưa cho ngươi vậy?"

 

Sau khi ông lão tóc trắng nhìn rõ ràng lệnh bài, trong mắt xoẹt qua ánh hào quang khiếp sợ, cả người lập tức tỉnh táo lại.

 

"Cảnh tiền bối đưa cho ta." Lâm Tiêu thành thật trả lời.

 

"Chậc chậc chậc, lão già vô dụng này lại định làm gì đây? Ừm, ta biết rồi, vậy ngươi có thể trực tiếp lên tầng ba của Tàng Công các để chọn." Sau khi nói xong lời này, ông lão tóc trắng lại quay lại tựa vào cửa, bắt đầu chợp mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK