“Lâm đại tài, mời nói!”
“Vẫn mong tiểu bằng hữu thỉnh giáo!”
Đằng lão và quân chủ Đại Can đều sáng rực đôi mắt.
Cái vấn đề làm thế nào để phát triển Nho đạo, bọn họ không biết đã suy nghĩ biết bao lâu nhưng vẫn mãi chẳng nghĩ ra được.
Trong thời gian đó, bọn họ cũng thử tiến hành rất nhiều cách, nhưng hoặc là hiệu quả rất ít, hoặc là chẳng có chút hiệu quả nào.
Tất cả đều do vấn đề điều kiện của thời đại này.
Nếu là thời kỳ thượng cổ, Nho đạo có thể sánh vai cùng Võ đạo đấy, thậm chí có chút thế áp đảo cơ.
Ánh mắt hai người sáng rực, nhìn Lâm Tiêu.
Người khác nói ra câu này, có thể bọn họ sẽ khịt mũi coi thường.
Nhưng nếu là lời do Lâm Tiêu thì lại là chuyện khác.
“Biện pháp này gọi là báo giấy!” Lâm Tiêu nói.
“Báo giấy?” Hai người cùng nhíu mày.
Từ này bọn họ chưa từng nghe qua.
“Vẫn mong đại tài giải thích rõ hơn.” Quân chủ Đại Can thành thật xin chỉ giáo, nói.
“Báo giấy chính là đem toàn bộ những chuyện lớn nhỏ, trong ngoài vương triều, thậm chí là chuyện lớn nhỏ trong Đông Vực, kết hợp cùng học thức Nho đạo, viết lên mấy tờ giấy. Phân phát hoặc buôn bán cho mấy bách tính bình dân, giá cả định ra tầm một ly trà là được....”
Lâm Tiêu đem khái niệm báo giấy nói ra.
Quân chủ Đại Can và Đằng lão nghe xong đều trợn mắt há mồm, chuyện này có chút vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ rồi.
Nhưng với học thức và năng lực lí giải của hai người, sau khi nghe xong khái niệm về báo giấy, chỉ chốc lát đã hiểu ra tầm quan trọng rồi.
Chuyện này nếu thực sự có thể thực hiện thành công, vậy thì nó chính là một vũ khí sắc bén của một quốc gia.
“Tiểu bằng hữu, trọng điểm là làm thế nào mới có thể khiến cho bách tính tiếp nhận thứ mới mẻ như này?” Đằng lão suy tư rồi hỏi.
Cho dù là bán với giá rất rẻ, thì thứ này cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.
Thứ chứa đựng bên trong là một loại tin tức,
Mua một bản, đọc xong tin tức bên trên, là có thể truyền đạt cho người khác rồi.
Nếu như vậy, báo này chắc chắn chẳng bán được bao nhiêu.
“Sự giải trí!” Lâm Tiêu nói ra hai từ này, rồi lại tiếp tục nói.
“Báo có thể chia ra thành: trang giải trí, trang quốc sự, trang văn hóa Nho đạo,....”
“Báo nếu có thể tạo thành một vòng tuần hoàn, thì nó có thể truyền bá cho Nho đạo, phát triển và giao lưu, nới rộng phạm vi....”
“Hơn nữa, các vị không cảm thấy cuộc sống sinh hoạt của dân chúng quá tẻ nhạt sao? Báo có thể làm phong phú cuộc sống của dân chúng, thỏa mãn khao khát về tri thức của bọn họ....”
“Có thể nói, báo còn là một loại sức mạnh quan trọng, dùng dư luận, dẫn dắt dân tâm. Khi dân chúng chấp nhận báo, thì triều đình có thể lợi dùng điểm này, để điều khiển dân tâm...”
Lâm Tiêu chậm rãi nói, hoàn toàn không hề vấp một từ nào.
Báo giấy ở trong lòng hắn đã sớm thân thuộc rồi, tác dụng và ý nghĩa như nào, tùy ý nói ra cũng có thể nói cả ngày.
Nếu không vì chịu sự hạn chế của thế giới huyền huyễn, hắn còn muốn nhảy qua khỏi bước báo giấy mà trực tiếp tạo tiktok ‘ghi lại những khoảnh khắc của cuộc sống tươi đẹp’ ấy chứ.
(*slogan của app tiktok Trung Quốc)
Quân chủ Đại Can ngẩn ra.
Đằng lão cũng ngẩn ra.
Hai người càng nghe, trong lòng càng kinh ngạc.
Lâm Tiêu này...thật sự là một người trẻ tuổi sao?
Đây là quái vật sao?
Chỉ với khái niệm báo giấy hoàn toàn mới mẻ, bọn họ trước giờ chưa từng nghe qua.
Vậy mà nghe cái hệ thống báo giấy hoàn chỉnh này của Lâm Tiêu.
Hai người lại có một ảo giác, thứ này dường như đã tồn tại rất lâu, rất lâu rồi.
Bất luận là vấn đề lợi hại có liên quan nào. Bọn họ chỉ cần hỏi ra, Lâm Tiêu chỉ một giây sau là có thể cho bọn họ một đáp án vừa ý.
“Tiểu bằng hữu, cái, cái hệ thống báo giấy này là ngươi tự mình nghiệm chứng qua rồi sao??” Đằng lão không nhịn được mà hỏi ra vấn đề này.
Quân chủ Đại Can cũng ghé lại cẩn thận lắng nghe.
Vấn đề này rất quan trọng.
“À...vẫn chưa! Kế hoạch này mới chỉ tồn tại trong đầu của ta thôi.” Lâm Tiêu ngừng lại một chút rồi nói.
Đây là sự thật.
Thế giới này quả thật vẫn chưa có báo giấy.
Mà báo giấy này cũng chưa chắc đã thích hợp để sử dụng ở tất cả mọi nơi.
Ví như vương triều Đại Ngụy của bọn hắn, rất nhiều người ở vùng nhỏ đều không biết chữ, sao có thể đọc báo.
Duy chỉ có nơi như vương triều Đại Can, nơi trọng văn khinh võ, báo giấy mới có thể phát triển nhanh nhất.
Lại nói thêm vài phút, sau đó Lâm Tiêu mới dừng lại.
Không phải hắn không còn gì để nói.
Mà là hai người ở trước mặt hắn đã hoàn toàn ngơ ra rồi.
Đạo lí ‘cái gì quá cũng không tốt’, hắn biết chứ.
Nói nhiều như vậy đã hoàn toàn đủ rồi.
Nếu như còn nói tiếp, thì bọn họ sẽ không tiếp thu nổi đâu.
Nửa tiếng trôi qua, quân chủ Đại Can và Đằng lão vẫn đứng ngây ngốc ở đó.
Phù!!!
Hai người thở dài một cái, mới từ từ tỉnh táo lại.
Bọn họ nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn thấy sự chấn động và kinh ngạc của đối phương.
Lâm Tiêu này tuyệt đối là nhân tài quái vật của thế gian.
Không chỉ thiên phú Nho đạo không ai bì kịp, sách lược trị quốc an khang càng khiến người ta sốc hơn.
Cứ như vậy, bọn họ còn âm thầm cảm nhận được một chuyện.
Lâm Tiêu đại tài này còn đang giấu nghề.
Thần nhân*!
(*trên cả thánh nhân)
Lâm Tiêu thật sự là thần nhân.
Quân chủ Đại Can lúc này dường như nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu càng thêm hòa ái.
Không bằng lòng với sự chiêu hiền của ông ta, không sao.
Vậy thì ông ta có thể đổi một cách khác, khiến bản thân triệt để bước lên thuyền của Lâm Tiêu.
Quân chủ Đại Can đã nhìn rõ rồi.
Nhân tài như Lâm Tiêu, đợi sau này trưởng thành, tiền đồ không thể đong đếm.
Vương triều Đại Can của bọn họ nếu có thể trèo lên được, thì chính là phúc của Đại Can.
“Đúng rồi, bệ hạ, Lâm mỗ có một chuyện muốn hỏi.” Lâm Tiêu thấy hai người đã tỉnh táo lại thì hỏi.
“Bệ hạ, khí tức giết chóc vô cùng vô tận trên người trưởng công chúa, ngài có biết căn nguyên từ đâu mà ra không?” Lâm Tiêu hỏi.
Vừa hỏi câu này, trong đại sảnh bỗng chốc yên lặng.
Quân chủ Đại Can và Đằng lão đều biến sắc, không nói nữa.
Lâm Tiêu không biết, vấn đề này ở vương triều Đại Can là điều cấm kỵ.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Chính thất của quân chủ Đại Can, cũng tức là mẹ của trưởng công chúa, vào ngày sinh hạ công chúa đã bất hạnh qua đời.
Quân chủ Đại Can cũng vì vậy mà hoàn toàn sa sút tinh thần.
Cho dù là nhiều năm sau, ông ấy khôi phục được một chút tinh thần, cũng đã từ bỏ Võ đạo, hoàn toàn chuyển qua tu Nho đạo.
“Tiểu bằng hữu, vấn đề này vẫn nên đợi sau khi quay về, lão phu.....” Đằng lão muốn nói hai câu.
“Đằng lão, không sao.”
Quân chủ Đại Can đánh gãy lời của Đằng lão, sau đó nói với Lâm Tiêu.
“Đó là vì năm xưa trẫm phạm phải điều kỵ, sau khi xông vào chiến trường ngoại Ma, xông nhầm vào một nơi Sát Thần điện, kết quả là trúng ấn lời nguyền.....”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Từ miêu tả của quân chủ Đại Can, Lâm Tiêu đã hiểu ra tiền căn hậu quả của sự việc.
Trong Đông vực có bốn tòa Thiên Địa Văn cung, phân biệt nằm ở bốn vương triều.
Mà bốn vương triều này sẽ phái ra Võ giả và đại Nho đồng thời trấn thủ một nơi gọi là khe núi Yêu Ma.
Bên trong có nguy hiểm, cũng có cơ duyên.
Quân chủ Đại can năm xưa chính là xông vào khe núi Yêu Ma tìm kiếm cơ duyên, sau đó vô ý tiến vào một tòa Sát Thần điện.
Quá trình ở trong Sát Thần điện thì quân chủ Đại Can không nói nhiều.
Nhưng sau khi liều mạng từ trong đó chạy ra, quân chủ Đại Can liền hôn mê mất nửa năm.
Cuối cùng, sau khi vô số đại năng thi triển bí thuật phong ấn sức mạnh trong cơ thể ông, chuyện này mới tạm thời kết thúc.
Hai năm sau, sức mạnh thần bí trong cơ thể ông biến mất một cách kỳ lạ.
Công chúa Đại Can ra đời, thiên tai màu đỏ máu xuất hiện…
Lâm Tiêu càng nghe, đôi mắt càng sáng lên.
Chiến trường ngoại Ma, Sát Thần điện ư?
Quả nhiên.
Chuyến này tới vương triều Đại Can là đúng rồi.
Sát Sinh Ý Cảnh chắc hẳn có biến rồi đây.
Như vậy thì, Hóa Đỉnh chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi.
Chương 199: Đến chiến trường ngoại ma, phát sinh tình huống bất thường
Sau khi quân chủ Đại Can nói xong, Đằng lão lại bổ sung vài câu về chiến trường ngoại ma nữa.
"Chiến trường ngoại ma lúc đầu thực sự là do bốn vị Thiên Địa Văn Cung chúng ta thủ hộ, nhưng mấy trăm năm sau vẫn bình yên vô sự, cho dù có tà ma xuất hiện, cũng chỉ là vài tên nhãi nhép mà thôi."
"Vì vậy, bốn vị Thiên Địa Văn Cung chúng ta chia thành hai nhóm, thay phiên nhau canh giữ chiến trường ngoại ma. Lần này yêu ma xuất hiện ở vương triều Đại Can, nói không chừng chiến trường ngoại ma cũng đã xảy ra vấn đề. " Nói đến đây, sắc mặt của Đằng lão dần dần trở nên khó coi.
"Bệ hạ, đêm nay thần sẽ dùng Văn cung chi lực để điều tra kỹ lưỡng người trong và ngoài cung, sau đó sáng mai sẽ đến chiến trường ngoại ma kiểm tra. Sự hiện thế của yêu ma có quá nhiều sự dính líu cho nên chúng ta phải thận trọng mới được." Đằng lão xin chỉ thị từ quân chủ Đại Can.
Muốn dùng Văn cung chi lực để điều tra kỹ lưỡng toàn bộ trong và bên ngoài cung điện, cần phải có một lượng chính khí hạo nhiên lớn tương đương.
Nếu là trong quá khứ, ông ta sẽ không nỡ dùng nó. Dùng một lần, sẽ mất vài năm để Thiên Địa Văn Cung bổ sung lại.
May mắn thay, lần này, Lâm Tiêu đã nhiều lần khơi dậy ý chí Nho đạo, điều này khiến cho chính khí của Văn Cung khá dồi dào. Cho dù sử dụng một lần, có thể chịu đựng được mà không làm tổn thương đến căn bản.
“Vậy thì phiền Đằng lão rồi!” Quân chủ Đại Can gật đầu đồng ý.
Như vậy thì tốt biết bao.
Ngay cả khách khanh có thực lực mạnh nhất cũng có vấn đề. Rất khó để đảm bảo rằng những người khác sẽ không gặp vấn đề.
Sự lợi hại của tà ma đã khiến quá nhiều người khiếp sợ.
"Đằng lão, ngày mai tới chiến trường ngoại ma hãy đưa ta đi cùng." Lúc này, giọng nói của Lâm Tiêu đột nhiên xen vào.
Quân chủ Đại Can và Đằng lão đều sửng sốt khi nghe những lời đó.
"Hả? Tiểu hữu Lâm Tiêu cũng muốn đến chiến trường ngoại ma sao? Nhưng đó là một phi chi địa!" Đằng lão kinh ngạc nói.
Quân chủ Đại Can gật đầu đồng tình.
Ông ta đã tự mình trải qua rằng dù nơi đó có thực lực cao đến đâu cũng không thể tránh khỏi việc bị thất bại thảm hại.
"Loại yêu vật như tà ma, ai cũng muốn trừng trị, bây giờ Lâm mộ là Nho đạo tiểu thành, nhất định phải đi xem chiến trường ngoại ma như thế nào." Lâm Tiêu nghiêm túc nói.
Sau khi nghe điều này, quân chủ Đại Can và Đằng lão lập tức cung kính nể phục.
Họ không nghi ngờ những gì Lâm Tiêu nói.
Dù sao thì chí hướng của Lâm Tiêu lớn đến mức khiến Nho đạo phải chấn động.
Làm thế nào có thể giả được?
“Lâm Tiểu tiểu hữu nói không sai, lão phu bội phục!” Đằng lão thán phục nói.
"Đúng vậy, Đông Vực có Lâm đại tài như vậy chính là phúc khí của Đông Vực." Quân chủ Đại Can khen ngợi nói.
Lâm Tiêu: "..."
Các người bội phục điều gì?
Hắn chỉ khách khí chút thôi mà thôi.
Thôi vậy, các ngươi cho rằng thế nào thì là thế ấy.
Hắn chẳng buồn phản bác.
Đêm nay, chắc chắn là không bình thường,
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trước khi màn đêm buông xuống, tia sáng tràn ngập, Nho Đạo giáo liên tiếp chấn động.
Sau khi màn đêm buông xuống, khí tức lạnh lẽo của Thiên Địa Văn Cung bao trùm toàn bộ hoàng cung.
Một vài tiếng la hét không ngừng, những con yêu ma ẩn nấp đã bị loại bỏ và diệt sạch.
Hoàng cung Đại Can đã trở lại trạng thái bình yên.
Ngày hôm sau, Đằng lão cùng Lâm Tiêu và vài vị đại nho xuất phát.
Một nhóm người không có thủ vệ đi cùng, nếu có bất kỳ khó khăn gì thì đã có Đằng lão.
Nếu có vấn đề Đằng lão không giải quyết được thì dù có thêm vài thủ vệ hộ tống cũng không giúp được gì.
Ban đầu Can Anh Túc cũng muốn cùng với Lâm Tiêu ra ngoài, nhưng lần này nàng ta lén lút ra ngoài nhiều ngày như vậy, điều này đã khiến quân chủ Đại Can rất tức giận.
Hơn nữa bây giờ nàng ta là yêu nghiệt thiên tài đứng thứ hai trong bảng Chân Long.
Có quá nhiều người nhìn để mắt đến nàng ta.
Quân chủ Đại Can không thương lượng gì mà trực tiếp cấm túc trong hoàng cung, do cường giả Hoá Đỉnh Cốc lão và một Nho gia đại năng liên hợp canh giữ.
Như vậy, cho dù Can Anh Túc có lợi hại đến đâu cũng khó lòng lọt khỏi tầm mắt của họ.
Ba ngày sau, Đằng lão đã lái phi thuyền cùng mọi người từ vương triều Đại Can đến vùng gần với chiến trường ngoại ma.
Chiến trường ngoại ma nằm ở một khu vực hoang vắng bên ngoài các vương triều.
Nơi này không có người ở, thường thường hành tẩu vài ngày cũng không thấy một bóng người.
Sau khi bay thêm vài phút, phi thuyền dừng lại trên một khoảng đất trống.
"Đại Can Văn Cung tới rồi, mời chư vị mở trận pháp ra!!" Đằng lão truyền tài khí vào trong, chấn động tứ phương.
Nhưng trong một phút.
Hai phút sau, vùng đất hoang vắng phía dưới không một chút thay đổi.
"Hả?! Có chuyện gì đó không ổn!" Đằng lão cau mày.
Thông thường mà nói, chỉ cần tiến vào vùng phụ cận của chiến trường ngoại ma đã thu hút sự chú ý của những người bên trong, không cần ông ta mở miệng liên lạc với bọn họ trước. Nhưng lần này, không có chút phản ứng nào.
Sau khi hét thêm vài lần nữa, Đằng lão trực tiếp lấy ra một phù thạch trận pháp dự phòng.
Thứ này chỉ dùng được trong trường hợp khẩn cấp, khi trận pháp mở ra sẽ tạo thành tổn thất nhất định cho trận pháp.
“Mở!” Đằng lão không chút do dự kích hoạt phù thạch, mở trận pháp ra.
Bùm!
Ở vùng đất hoang vắng bên dưới có một lối vào khổng lồ được mở ra, một luồng mùi máu tanh tỏa ra xung quanh.
“Mẹ kiếp, xem ra thật sự xảy ra chuyện rồi.” Đằng lão vung tay phải lên, phi thuyền bay vào trong.
Vừa vào cửa, sắc mặt mọi người trong phi thuyền đều thay đổi.
Xung quanh lối vào xuất hiện nhiều xác loài người bị gãy tay và cơ thể bị tàn phá, còn có những vết máu kinh hoàng.
Ngay sau đó, họ cảm thấy phía trước phát ra âm thanh chiến đấu.
" Đằng lão, mau lên, nhất định là yêu ma đang tạo nghiệp." Có một đại nho trong đó lo lắng nói.
Đằng lão không trả lời, ông ta điều khiển phi thuyền và lao ngay qua đó
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến rất gần nơi chiến đấu.
"Tà ma, nho gia Đông Vực ta sẽ không cúi đầu trước ngươi, ngươi cũng đừng vọng tưởng."
"Nếu ngươi muốn khống chế đại nho ta, nằm mơ đi."
"Khè khè khè, vùng vẫy, tiếp tục vùng vậy cùng vô ích. Chúng tôi đã biết rõ bài của các ngươi rồi, mười năm thay đổi thủ vệ và nho gia một lần, bây giờ còn cách thời gian thay đổi ba năm."
"Chỉ cần ma tộc chúng ta có thể khống chế toàn bộ nhân loại các ngươi ở đây trong ba năm này. Khè khè khè... Sau đó, khi đợt trao đổi người tiếp theo đến, chúng ta sẽ có thể bắt gọn tất cả trong một mẻ."
Những con người trước đó may mắn sống sót và những tà ma đang chiến đấu.
Khi Đằng lão và nhóm của ông ta đến nơi, họ mới nhận ra sự cấp bách của tình hình.
Hàng chục tà ma đã bao vây hơn chục đồng bào loài người còn sống sót ở trung tâm, xung quanh có ít nhất hàng trăm xác chết.
Khí tức của những đồng bào nhân loại đó khá hỗn loạn và nản lòng, dường như họ không thể duy trì được bao lâu nữa.
“Giết hết cho ta!!” Đằng lão tức giận, trong tay xuất hiện một chiếc bút ngọc màu xanh.
Hơn chục ký tự lớn của "giết" được sắp xếp thành một hàng, trấn áp qua đó.
Các đại nho giáo khác cũng đã nhanh chóng bay ra khỏi thuyền.
Mọi người đều thi triển phương thức trấn áp tà ma của riêng mình.
Hàng chục tà ma đang bao vây loài người sau khi vài tên bị giết đều hét lên thảm thiết và biến thành những bóng đen và từ trong doanh trại của loài người chạy trốn ra bên ngoài chiến trường ngoại ma.
"Hừm!! Chết tiệt, đã giết rất nhiều người của chúng ta như vậy."
"Thật làm ta tức chết mà, sao yêu ma lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy?"
"Cũng may có Đằng lão đến, nếu không đã không thể cứu những người này nhanh như vậy."
Những nho gia vừa tới vô cùng tức giận, hiển nhiên là chưa được giết thoả thích.
Đằng lão không quan tâm đến những tà ma đang chạy trốn, đứng trước mặt hơn chục con người may mắn sống sót, cau mày hỏi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao yêu ma lại đột nhiên bạo động?" Trong lòng Đằng lão vô cùng nghi ngờ.
Kể từ khi ông ta trấn thủ ở đây mới chỉ qua vài năm. Tại sao lại xuất hiện biến cố như vậy.
"Cẩn thận! Những con người này có vấn đề!" Một giọng nói đột nhiên vang lên ở mọi người bên tai.