Đội đoàn kết lại tập hợp được mười bảy người, tìm kiếm tung tích hai người đó ở khắp nơi.
...
Thử thách sinh tồn, bốn ngày đếm ngược
Đội đoàn kết lại tập hợp được hai tư người.
...
Thử thách sinh tồn, ba ngày đếm ngược
Đội đoàn kết đã tập hợp được 30 người.
Cũng vào ngày này, Can Anh Túc lại bị tiểu đội đoàn kết phục kích.
Lúc này, thay vì chiến đấu, nàng ta quay đầu bỏ chạy.
Nếu đánh không thắng, chẳng lẽ nàng ta chạy cũng không thắng sao? !
Cũng chính vì sự quả quyết của nàng ta.
Sau khi bị truy sát một ngày, đến khi thử thách sinh tồn còn 2 ngày đếm ngược, cuối cùng Can Anh Túc cũng gặp được tiểu tử thối mà mình đã tìm kiếm mấy ngày nay!
Mấy ngày nay Lâm Tiêu cảm thấy thật kỳ quái.
Mỗi ngày hắn ngoại trừ chém giết ma vật, thì ngay cả nửa người tham gia bảng Chân Long cũng không gặp.
Chuyện này là sao vậy.
Đâu thể nào như vậy được.
Tuy tầng thứ tám rất rộng, nhưng hắn cũng đã lượn hơn nửa ngày rồi, theo lí mà nói thì cũng nên gặp phải vài người tham gia rồi mới đúng.
Thắc mắc này, vào ngày thứ hai đếm ngược của thí luyện sinh tồn, đã có lời giải đáp.
Lâm Tiêu đang chém giết ma thú, thì đột nhiên cảm thấy từ phía xa có cơn trấn động của một cuộc chiến truyền tới.
Cuối cùng, cũng tìm thấy người rồi!
Sau khi xuất ra một kích đánh chết con ma vật trước mặt, Lâm Tiêu liền nhanh chóng bay về phía cuộc chiến.
Tiếp đó, Lâm Tiêu nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ quen thuộc đang bay về phía mình.
“Hic hic! ~~~ Tiêu Tiêu, bọn họ bắt nạt ta!!!” Can Anh Túc tỏ vẻ mềm yếu, đáng thương, dang hai tay nhào tới.
Lâm Tiêu nhíu mày, hắn còn lâu mới mắc bẫy của nàng ta.
Thân hình khẽ động, né một cách hoàn hảo.
“Huhu!! Người ta bị truy sát nhiều ngày như vậy, ngươi chẳng lẽ không thương hoa tiếc ngọc, an ủi người ta một chút được hay sao? Thật là quá xấu xa!” Can Anh Túc bĩu môi, gắt gỏng nói.
Lâm Tiêu lườm đối phương một cái.
Tiểu cô nương này tinh thần hứng khởi, sát ý trong mắt tràn lan, nào có chút dáng vẻ ấm ức nào đâu.
Hơn nữa, đây là tầng thứ tám của bảng Chân Long, chết rồi cũng chỉ tổn thất điểm tích lũy, bị truyền tống ra ngoài mà thôi. Có gì mà phải an ủi chứ.
“An ủi ngươi cái gì? An ủi vì điểm tích lũy của ngươi sắp đuổi kịp ta rồi à?” Lâm Tiêu bất đắc dĩ nói.
Đúng vậy.