Răng rắc!
Một âm thanh vỡ vụn vang lên.
Một chưởng ấn khổng lồ lao tới trước mặt Can Anh Túc, bỗng chốc vỡ vụn, tan thành linh khí vụn nát.
Tiếp đó, một thân ảnh màu đỏ huyết ầm ầm xông về phía chưởng môn Kinh Thiên Môn.
“Không ổn, yêu nữ này vậy mà lại luyện ý cảnh được tới bậc này, đây....” chưởng môn Kinh Thiên Môn nhanh chóng thi triển bí pháp phòng ngự, tạo ra một lớp ánh sáng hộ thể.
Nhưng cho dù là vậy, cảm giác nguy hiểm rình rập tới tính mạng vẫn không hề biến mất.
“Đi!” Ông ta không hề do dự, định rút lui.
Nhưng trong chốc lát.
Từ một điểm màu đỏ, lan ra cả bầu trời, lấy khí thế hung hăng lao tới, đánh tan lớp ánh sáng hộ thể của ông ta, đồng thời quét qua toàn thân ông ta.
Khiến trưởng môn Kinh Thiên Môn thậm chí còn không kịp hét lên một tiếng đã trực tiếp bị xóa sổ một cách sạch sẽ, không để lại chút dấu vết.
“Hì hì, thứ này vừa rồi ta không có, nhưng giờ thì ta có rồi này.” trong tay Can Anh Túc cầm vài tấm thủ bài di tích nhuốm đầy máu tươi, nở nụ cười xinh đẹp, nói.
Nhìn thấy nữ tử này nở nụ cười ngây thơ, tất cả mọi người đều đột nhiên rùng mình, trong lòng lạnh buốt, sợ hãi cực độ.
Yêu nữ, yêu nữ này!
Hoàn toàn không giống một con người mà!
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Can Anh Túc lần nữa hóa thành một luồng sáng, bỗng chốc xuyên vào cổng di tích Vô Cực.
“Phụ hoàng không cho ta làm loạn ở vương triều Đại Can, ta đã rất nghe lời rồi đó nha!!! hì hì hì!”
Bầu không khí rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Tam hoàng tử kia nhìn bóng lưng của Can Anh Túc sau khi tiến vào di tích Vô Cực, đáy mắt hiện lên sự tham lam, d* d*, đố kỵ và hàn ý nồng đậm.
Một người là Luân Hải Cảnh viên mãn, lại chỉ trong một chiêu đã giết chết một cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ.
Lời này nếu như nói ra, chắc chắn chẳng ai tin.
Khi cảnh giới thấp, có thể xảy ra việc chiến đấu vượt cấp.
Nhưng càng về sau, khoảng cách giữa mỗi một cảnh giới càng ngày càng lớn, chuyện chiến đấu vượt cấp càng là không thể.
Nhưng giây phút này.
Hơn ngàn người có mặt ở đây đều nhìn rõ mồn một.
Cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, trước mặt Can Anh Túc căn bản không có chút năng lực phản kháng nào.
Điều này đã làm đảo lộn toàn bộ tam quan của bọn họ.
Thứ khiến người ta kinh sợ nhất.
Vẫn là bản năng khát máu của Can Anh Túc kia.
Một giây trước còn tươi cười hồn nhiên.
Một giây sau, mưa tanh gió máu.
Ở giữa không có bất cứ điềm báo gì cả.
Hoàn toàn là không kịp phòng bị.
Tới bây giờ bọn họ vẫn còn hoang mang, mông lung.
Trong âm thanh bi ai của đệ tử Kinh Thiên Môn, đám người dần dần lấy lại tinh thần.
Mỗi người đều mang vẻ đồng tình nhìn sang.