Mục lục
Vạn Cổ Ma Tôn - Lâm Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giỏi lắm.

 

Hồng Ngưu? Trâu đỏ!

 

Hắn đây còn là kiện lực bảo Bắc Băng Dương đấy.

 

Không ngờ, kẻ bên cạnh mình còn là một kho báu Hồng Ngưu đấy.

 

“Đừng chém gió nữa, đi thôi, ban ngày chúng ta không mở rương, rương báu bạch ngân, thanh đồng, thực sự chẳng có gì tốt để mở.” Lâm Tiêu nói.

 

Gặp qua bao nhiêu là rương bảo vật hoàng kim vào phiên bản ban đêm như thế, còn có sự hấp dẫn của rương báu bạch kim.

 

Quay lại nhìn phiên bản ban ngày lại thấy thật bình thường, chẳng có gì đặc sắc, không có chút hứng thú nào cả.

 

Cho dù có một hàng rương báu bạch ngân bày ra trước mặt hắn, Lâm Tiêu cũng chẳng có chút động lòng.

 

“Được, mọi việc ta đều sẽ nghe theo sắp xếp của tôn thượng đại nhân, tôn thượng đại nhân bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không dám đi hướng tây.” Lão Ngưu lập tức nghiêm túc nói.

 

“Được, vậy ban ngày chúng ta sẽ đi tìm cái đám vây công quốc gia Yêu tộc lúc trước, tiện thể xem xem có người nào khác của yêu tộc không.” Lâm Tiêu nói.

 

“Rõ!!! Thưa tôn thượng đại nhân.” Lão Ngưu hô lớn, đáp lại.

 

Lâm Tiêu lúc này lại nhớ tới chuyện gì đó, bèn hỏi: “Trong yêu tộc, có cách nào để tập hợp tộc nhân một cách nhanh chóng không?”

 

Hôm qua bọn họ tìm cả ngày trời cũng không thấy bóng dáng một yêu tộc nào cả.

 

Hợp lí, nhưng lại bất hợp lí.

 

Tổng cộng có ba vạn người tiến vào, hôm qua Lâm Tiêu đếm qua đếm lại, mới gặp được có hơn bốn mươi người.

 

So với số lượng ba vạn người ban đầu thì quá ít.

 

Điều này cũng thể hiện mức độ rộng lớn của chiến trường vạn tộc, rộng vô bờ bến, rộng không biên giới.

 

Sau khi mọi người tiến vào, đều sẽ tới một nơi bất kỳ, muốn gặp mặt lại càng khó khăn hơn.

 

Thậm chí vì sao mà tộc trưởng đầu trâu lại có thể gặp được hắn, cái này chỉ e là nhờ vào vận may Hồng Ngưu của đối phương rồi.

 

Nhưng nếu là như vậy thì tại sao thế lực Diệt Yêu Cốc kia lại có thể nhanh chóng tập hợp lại với nhau rồi còn truy sát hung thú bạch kim được nhỉ.

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

 

Bọn họ chắc chắn là có một biện pháp đặc biệt nào đó.

 

“Ờ, yêu tộc thông thường đều là sau khi phóng ra khí tức, những kẻ khác cho dù ở cách đó trăm dặm cũng có thể cảm ứng được. Nhưng ở trong chiến trường vạn tộc này, ta đã thử rồi, không có tác dụng.” Tộc trưởng đầu trâu nói.

 

“Vậy à! Vậy thì chỉ có thể dựa vào lão rồi, lão là trâu đỏ may mắn đó.” Lâm Tiêu nói đùa.

 

“Cứ trông cậy hết vào ta, trong vòng một ngày có thể gặp được tôn thượng đại nhân, thì ta có lòng tin ở vòng xếp hạng đầu tiên gì đó sẽ tìm được đầy đủ các tộc trưởng và tộc nhân khác.”

 

Tộc trưởng đầu trâu hoàn toàn không khiêm tốn, vỗ ngực hứa hẹn.

 

Nhưng mà cả một ngày trời, đi tới tối muộn.

 

Một người một trâu ngay cả cái bóng người cũng chẳng nhìn thấy.

 

Ngoại trừ một đống rương báu thanh đồng, thì ngay cả rương báu bạch ngân bọn họ cũng không gặp mấy.

 

(Chú ý, màn đêm sắp buông xuống)

 

Sau khi dòng tin tức trên bầu trời được cập nhật, chiến trường vạn tộc lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối, bước sang phiên bản ban đêm.

 

Kỳ lạ là, một người một trâu tìm cả nửa tiếng, mà chẳng thấy một bóng người nào, cũng chẳng thấy rương bảo vật hoàng kim nào khác.

 

“Lão Ngưu, vận may trâu đỏ của lão đâu? Bốc hơi rồi à?” Lâm Tiêu đá đểu một câu.

 

Tộc trưởng đầu trâu do dự một lát, sau đó nói: “Khụ khụ khụ, tôn thượng đại nhân, có câu này ta không biết có nên nói hay không.”

 

“Nói đi.” Lâm Tiêu tò mò quay sang nhìn.

 

“Tôn thượng đại nhân à, cái vận may trâu đỏ này của ta ấy mà, có thể là lúc đi một mình rất linh nghiệm. Nhưng bây giờ có tôn thượng đại nhân bên cạnh, có lẽ là....xấu hổ nên trốn mất rồi.” Tộc trưởng đầu trâu ngại ngùng nói.

 

Lâm Tiêu trợn trừng mắt.

 

Sao cái lão trâu già bây giờ nói chuyện, EQ lại tăng vọt vậy.

 

Nói vậy chẳng khác nào bảo mình chặn mất vận may của lão sao?

 

Được đấy!

 

Lão được lắm!

 

“Tôn thượng đại nhân, ta, ta cũng chỉ là đoán thế thôi, không có căn cứ gì cả. Chúng ta cứ tiếp tục tìm, nói không chừng sẽ tìm ra ngay thôi.”

 

Tộc trưởng đầu trâu thấy tôn thượng đại nhân trợn mắt, vội vàng sửa miệng.

 

“Đừng, đừng, đừng, nói không chừng lại đúng là như vậy đấy. Như thế này đi, lão tự mình đi về phía trước vài phút, có chuyện gì thì hô lên. Nếu mà không gặp chuyện gì, thì tức là không liên quan gì tới ta rồi.” Lâm Tiêu nói.

 

“Tôn thượng đại nhân, ngài đừng khách khí mà, ta thật sự không có ý nói ngài như vậy đâu...!” Tộc trưởng đầu trâu nhỏ giọng dỗ dành.

 

“Đi, đi, lập tức đi ngay đi...” Lâm Tiêu tùy ý chỉ về một hướng nói.

 

“Vậy, vậy thì được rồi, ta đi thử xem sao. Nhưng mà ta cảm thấy phương hướng tôn thượng đại nhân chỉ không đúng lắm, ta vẫn thử đi bên này xem sao.”

 

Tộc trưởng đầu trâu thấy tôn thượng đại nhân chẳng nói gì nữa, lão cũng chọn lấy một hướng mà đi.

 

Lâm Tiêu trợn trắng mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK