Mục lục
Vạn Cổ Ma Tôn - Lâm Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mà là lần này, sau khi chính thức đột phá Toàn Đan Cảnh, hắn đã có nhiều thêm một loại năng lực.  

 

Nhìn thấu khí vận của người khác.  

 

Cũng không biết là do Khí Vận Kim Long, hay là vì cưỡng chế hấp thụ lôi kiếp kia. Chỉ cần hắn tập trung nhìn một người, thì có thể nhìn thấy có khoảng bao nhiêu khí vận.  

 

Giống như Can Anh Túc ở bên cạnh đây.  

 

Lâm Tiêu có thể nhìn thấy trên người nữ nhân này được bao bọc bởi vận may, ổn định mà không lộ rõ, yên ổn nằm bên trong. Là người có khí vận vượng nhất trong đám người đang đứng ở đây.  

 

Mà người có khí vận đứng thứ hai chính là....  

 

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn về phía một người.  

 

Khương Lãng.  

 

Thánh tử dự bị của thánh địa Thái Tuế đỉnh cấp, quả nhiên là bất phàm mà. Vận khí trên người đầy ắp, gần bằng một nửa của tiểu cô nương rồi.  

 

Mà khí vận trên những người khác, nhiều nhất cũng không bằng một phần mười của tiểu cô nương.  

 

Khương Lãng thấy Lâm Tiêu nhìn qua đây, sắc mặt thay đổi.  

 

“Khương huynh, lẽ nào huynh không định biểu thị chút thành ý nào sao???” Lâm Tiêu chậm rãi nói.  

 

“Lâm huynh, ngươi.....chắc chắn cũng muốn thu của ta sao?” Ánh mắt Khương Lãng lạnh xuống.  

 

Cho dù hắn đánh không lại Lâm Tiêu, cũng tự tin có thể toàn thân rút lui.  

 

“Cũng đúng nhỉ, Khương huynh đây là thánh tử của thánh địa đó, ta chắc chắn phải nể mặt mới phải.” Lâm Tiêu tỏ vẻ bất chợt hiểu ra, sau đó tiếp tục nói.  

 

“Vậy Khương huynh lấy ra năm mươi viên linh thạch cực phẩm đi, thể diện như vậy đủ rồi chứ? Nếu chưa đủ, ta có thể thu thêm một chút.”  

 

Khương Lãng ngẩn ra.  

 

Ta CMN!!!!!!!  

 

Nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Tiêu và khí tức sát ý nồng đậm phát ra từ người hắn.  

 

Lại còn ánh mắt trêu tức của yêu nữ bên cạnh kia nữa.  

 

Hắn không khỏi rùng mình một cái.  

 

Lắm mồm!  

 

Vừa rồi hắn lắm mồm vậy làm cái gì cơ chứ!  

 

Khương Lãng hung hăng lườm lại Lâm Tiêu mấy cái, sau đó vẫn phải lấy ra năm mươi viên linh thạch cực phẩm, ném qua.  

 

Can Anh Túc một tay thu hết chỗ linh thạch kia vào trong nhẫn trữ vật.  

 

Khương Lãng hừ lạnh một cái rồi quay người đi.  

 

Lâm Tiêu cũng không cản lại nữa.  

 

Chuyện hôm nay chính là vì gây dựng thanh danh cho Kiếm Ma tông.  

 

Khiến cho tất cả mọi người đều biết, Kiếm Ma tông không phải là nơi mà ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi.  

 

Nhưng sau đó, khi Khương Lãng quay lưng rời đi chưa được mấy bước.  

 

Ánh mắt Lâm Tiêu đột nhiên sáng lên. Hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.  

 

Bởi vì,  

 

Ngay khoảnh khắc vừa rồi, chùm ánh sáng khí vận trên người Khương Lãng chợt tăng lên gấp mười lần.

Lâm Tiêu nhìn bóng dáng đoàn người của Khương Lãng biến mất khỏi tầm mắt.   

 

“Mục lão, phiền ngài tiếp đãi mấy vị khách kia, đột nhiên đệ tử có việc cần phải làm.” Lâm Tiêu nói.   

 

“Được, ta biết rồi.” Mục lão cười hehe đi qua.   



Nghe thấy tên tiểu tử này phải đi, những thế lực đứng xung quanh thở phào một cái.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK