Điều này khiến các tông phái lớn bé khác đều không khỏi cảm khái.
Không hổ là thế lực đứng đầu vương triều Đại Ngụy, cho dù biết bên trong có nguy hiểm chí mạng, cũng không chút sợ hãi.
...........
Ở một nơi khác.
Lâm Tiêu sau khi tiến vào di tích Vô Cực, liền rời khỏi đội ngũ của Kiếm Ma tông.
Hắn có thứ mà bản thân muốn tìm.
Thử kiếm thạch ở buổi kiểm tra ngoại môn kia chính là được tìm thấy trong di tích Vô Cực vào trăm năm trước.
Hắn từ trên thử kiếm thạch, hấp thu, luyện hóa được kiếm ý bậc một.
Nếu như ở đây có thể tìm thêm mấy viên thử kiếm thạch, nói không chừng ý cảnh kiếm ý có thể nâng lên tới bậc tám.
Đây chính là mục đích hắn tới nơi này.
Còn về vị trí cụ thể thì Lâm Tiêu cũng không biết.
Nhưng lúc tiến vào di tích, Phương tông chủ có đưa cho hắn một cuốn bút kí và bản đồ ông tự vẽ năm xưa.
Dựa vào những thứ này chắc là có thể tìm được vị trí đại khái.
Sau đó có thu hoạch hay không thì phải xem duyên phận của bản thân hắn rồi.
Lâm Tiêu không hề biết sau khi hắn tiến vào di tích Vô Cực, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Càng không biết phương hướng của hắn lại trùng với phương hướng của yêu nữ, hoàng tử nào đó.
Lâm Tiêu vừa tu luyện vừa lần theo bản đồ đi mất hai ngày. Nhưng hắn đã xem nhẹ di tích Vô Cực rộng lớn này rồi.
Từ ngoài nhìn vào di tích Vô Cực chắc cũng chỉ lớn bằng một toà thành nhỏ, nhưng sự thật là càng đi vào trong mới biết nó lớn tới mức nào, nói nó lớn bằng 10 toà thành chắc cũng không quá.
Phía bên trong không có sinh vật sống, chỉ có trận pháp, bẫy, và những toà kiến trúc đổ nát. Đối với hắn thì mấy thứ này không có tí uy hiếp nào cả.
Sau khi xem xét qua mấy toàn nhà đổ nát, Lâm Tiêu cũng chả thu hoạch được gì cả, chỉ có mấy cái vũ khí rách nát, hắn cũng lười nhặt. Mấy đồ giá trị có khi sớm đã bị lấy hết rồi.
Hắn chỉ hy vọng sau khi tới được chỗ kia sẽ có thu hoạch.
Đã đi ba ngày rồi, Lâm Tiêu cuối cùng cũng tới gần được với địa điểm đánh dấu trên bản đồ. Nhưng đã số vẫn chỉ là những đống đổ nát, chả khác gì những chỗ khác.
Sau khi tìm kiếm quanh điểm được đánh dấu trên bản đồ, Lâm Tiêu cau mày. Đừng nói đến đá thử kiếm, kể cả mấy viên linh thạch cũng chả tìm được.
Xì!
Dù gì cũng là chỗ 100 năm trước Phương tông chủ tìm được đồ. Vậy mà 100 năm sau đã bị các thế lực lớn bào mòn đến mức chả còn gì.
Lúc Lâm Tiêu cảm thấy lần này tới di tích đúng là một chuyến phí công. Hắn đột nhiên cảm thấy kiếm ý trong cơ thể có biến hoá, mặc dù rất nhỏ nhưng cũng có thể cảm nhận được.
Hả?
Ánh mắt Lâm Tiêu loé lên, hắn cảm nhận được sự biến hoá này giống với lần chuẩn bị dùng đá thử kiếm. Hắn tập trung tinh thần cảm nhận kỹ lưỡng. Sau đó hắn hoá thành một tàn ảnh lao đi.
Cách đó không xa, có hai người đang tranh chấp với một nhóm người . Nói đúng hơn thì hai tu sĩ Luân Hải cảnh hậu kỳ mặc áo bào vàng hoa lệ, cùng với nhóm chín người trong đó có hai cường giả Luân Hải. Nhìn tình hình thì có vẻ nhóm người kia bị hai người mặc áo vàng áp đảo
“Đại nhân, chúng ta đã đưa đá cho các người, tại sao không buông tha cho chúng ta.” Một tu sĩ Luân Hải cảnh viên mãn phẫn nộ nói.
“Tha cho các ngươi? Ta nói này, các ngươi để nhẫn trữ vật xuống, người có thể đi.” Một kẻ áo vàng lên tiếng.
“Ngươi….. người là người hoàng thất Đại Ngụy, làm thế này chả bằng ăn cướp. Viên đá kia là do bọn ta tìm được, các người cướp thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn cướp nốt nhẫn trữ vật, dựa vào cái gì!” Một người khác lên tiếng.