Mục lục
Vạn Cổ Ma Tôn - Lâm Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Con đường tu luyện thuận lợi như vậy, về phần tài nguyên, toàn bộ đan dược gần đây lấy được đều dùng hết rồi, mới tu luyện tới tầng thứ ba." Lâm Tiêu cười khổ nói.  

 

Đúng vậy, trong lần hợp tác này với Kiều lão đã thu được một số lượng lớn đan dược cao cấp.  

 

Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể chặn được miệng của Cửu U Trấn Ma Ấn. Công pháp này thực sự biến thái.  

 

"Ha ha ha, tốt, tốt, ha ha, đây mới là thiên tài thực thụ, quả nhiên ta không  nhìn lầm. Cảnh lão đầu, bây giờ, ngươi lấy gì để thắng được ta đây, ha ha. Ta nói mà, nói về đánh cược và tầm nhìn, ta chưa từng thua."   

 

Mục lão nở nụ cười, vô cùng vui sướng.  

 

Nhìn bộ dạng 'kiêu ngạo' của Mục lão, Kiều lão nhìn qua đó với ánh mắt lạnh lùng.  

 

Còn vẻ mặt Cảnh lão tỏ ra chán nản, tâm trạng không vui.  

 

Ông ta thực sự không ngờ rằng sẽ xảy ra tình trạng đảo cực như vậy.  

 

Mười ngày đúng không? !  

 

Nếu đã như vậy.  

 

Cảnh lão di chuyển nắm lấy vai Lâm Tiêu.  

 

"Mục lão quỷ, tiểu tử này vừa mới nói, mười ngày tiếp theo sẽ đi cùng ta!" Ông ta lạnh lùng nói.  

 

Không đợi đối phương nói đồng ý, bóng dáng của Cảnh lão và Lâm Tiêu đã biến mất.  

 

"Chậc chậc chậc, Kiều lão đầu, ngươi nhìn xem, hắn đang nóng lòng rồi. Nhưng nóng lòng thì có ích lợi gì, chỉ còn có mười ngày, đồ đệ này chắc chắn thuộc về ta rồi." Mục lão vui vẻ cười nói.

Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, Mục lão đầu thực sự là đang ngây ngất.  

 

Ở Kiếm Ma tông, ông ta đã thắng khi cược với rất nhiều người nhưng chưa từng thắng Cảnh lão. Nói cách khác, đây là lần đầu tiên hai người cược với nhau.  

 

Vì danh hiệu thần cược, vì đồ đệ với tài năng bùng nổ như Lâm Tiêu, ông ta nhất định phải giành chiến thắng.  

 

"Kiều lão quỷ, ngươi cảm thấy lần này Cảnh lão đầu còn có cơ hội thắng ta không? Hả? Này, này, Kiều lão quỷ, sao ngươi lại muốn rời đi? Nghe ta nói hết đã . . . ."  

 

...  

 

Ở phía khác.  

 

Sau khi Lâm Tiêu bị Cảnh lão chẳng nói câu nào mà dẫn vào Phạm Thiên mộ kiếm, phải bay một lúc mới đến nơi cần đến.  

 

Khu vực xung quanh vẫn là mộ kiếm mộ địa, nhưng bầu không khí u ám hơn,  quy mô của mỗi mộ kiếm cũng lớn hơn so với mộ kiếm mộ địa trước đó.  

 

Dường như không khí đều tràn ngập mùi 'kiếm'.  

 

"Đây là bên trong Phạm Thiên mộ kiếm, những mộ kiếm mà ngươi nhìn thấy đều là đệ tử hạch tâm và chân truyền của tông môn chúng ta lúc còn sống."  

 

"Nơi này chỉ có hơn 2.300 mộ kiếm, bên trong còn chứa vô số kiếm khí, độ mạnh của kiếm khí về cơ bản đều là Luân Hải cảnh."  

 

"Tiểu tử, từ nay về sau, ngươi có thể tu luyện ở đây." Cuối cùng Cảnh lão đã giải thích một vài câu.  

 

Có thể nhìn ra, lúc này tâm trạng của ông ta rất khó chịu.  

 

Chuyện vốn dĩ đã chắc chắn, đột nhiên lại bị xoay chuyển như vậy nên tâm lý sẽ bùng nổ.  

 

"Được, Cảnh lão, ta sẽ cố gắng hết sức." Lâm Tiêu khẳng định.  

 

Hắn cảm thấy khá hài lòng với môi trường này.  

 

Kiếm khí rất mạnh, linh khí cũng mạnh, hắn cũng đang lo lắng rằng không có nơi nào để tu luyện thật tốt.  

 

Cảnh lão gật đầu, có vẻ như đang suy tư điều gì đó.  

 

Do dự một lúc, ông ta nói:  

 

"Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ duyên, có nắm bắt được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi."  



"Nhớ kỹ, nếu như không kiên trì được thì hãy gọi ta, ta sẽ tới cứu ngươi!" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK