Mục lục
Vạn Cổ Ma Tôn - Lâm Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Hả? cái gì Vương Duy? Cái gì tương tư? Là thơ văn à?” Mục lão đưa tay sờ đầu, không hiểu thằng nhóc này đang nói cái gì.   

 

“Không sao, hôm nay ta sẽ tặng cho Mục lão, lúc ngài gặp người kia đưa ra là được.” Lâm Tiêu đáp.   

 

“Cái tên nhóc này, được, ngươi đọc đi.” Mục lão cũng không từ chối, ông ấy biết Can Văn Văn thích thơ, hơn nữa ông ý đối với loại thơ ca này thì chả có chút thiên phú gì cả.   

 

“Hồng đậu sinh Nam Quốc.”   

 

“Xuân lai phát kỷ chi.”  

 

“Nguyện quân đa thái hiệt.”   

 

“Thử vật tối tương tư.”   

 

(*Hồng đậu sinh ở miền nam, đến xuân lại nảy thêm cành tươi tốt, mong sao chàng hái cho nhiều, bao nhiêu đậu ấy bấy nhiêu nặng tình.)  

 

Lâm Tiêu dùng chất giọng du dương chậm rãi đọc bài thơ.   

 

Ngay lập tức Mục lão đứng sững người tại chỗ, ý của bài thơ này…..sao giống như đang nói về họ!  

 

Tuy nhiên, còn chưa đợi Mục lão phản ứng lại.   

 

Ầm! Dòng tài khí cuồn cuộn bắt ra từ trong Lâm Tiêu. Những đám mây ngũ sắc cũng tụ lại trên bầu trời Thiên Địa Văn cung toả ánh sáng rực rỡ.   

 

Lâm Tiêu cũng sững sờ. Mẹ kiếp!!! chơi lớn rồi! sao có thể chứ!   

 

Hắn chỉ tuỳ tiện đọc một đoạn thơ, căn bản còn chả dùng chút sức mạnh nào. Vậy mà bài thơ này lại thu hút được dị tượng của thiên địa?

Sau khi trên bầu trời Thiên Địa Văn cung xuất hiện dị tượng đã có không ít Nho gia bay từ Thiên Địa Văn cung ra.   

 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”   

 

“Dị tượng thế này chắc là có người làm thơ văn thu hút quy tắc thiên địa. Nói như vậy thì trình độ của bài thơ này phải thuộc hạng thiên cổ danh thơ.”  

 

“Là ai nhỉ? mấy đại nho gia lớn đều ở trong Thiên Địa Văn cung, chả nhẽ là đại nho thuộc Thiên Địa Văn cung ở nơi khác?”  

 

“Cũng có thể là vị đại nho nào đó trong Thiên Địa Văn cung của chúng ta đột nhiên lĩnh ngộ.”   

 

“Đợi chút……dị tượng trên trời đang tụ về một nơi, hình như người thu hút dị tượng ở chỗ đó.”   

 

“Đúng đó, chuyện này đương nhiên sẽ kinh động tới Đằng lão.”   

 

Không sai, người vội vã kia chính là Đằng lão trưởng quản toàn Thiên Địa Văn cũng này. Trong vương triều Đại Can này địa vị của ông ấy chỉ đứng sau quân vương Đại Can, tu vi và thực lực đã tới Hoá Đỉnh cảnh hậu kỳ.   

 

Nói là người mạnh nhất vương triều Đại Can cũng không quá. Chỉ là lúc Đằng lão chuẩn bị hạ xuống đất thì dị tượng thiên địa cũng đã tiêu biến. Ánh mắt của Đằng lão loé lên hình như ông ấy cảm nhận được cái gì đó.   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK