Đúng rồi, trọng lực cảnh ý của hắn mới tầng 1, cho nên có chút yếu. Vậy thì đổi cái khác thôi.
Mắt Lâm Tiêu đỏ lên, giây tiếp theo quang cảnh xung quanh như to ra. Bóng tối vô tận thay thế tất cả, bầu không khó tràn ngập sự chết chóc. Sau đó những đám mây máu lơ lửng chút xuống những hạt mưa đỏ như máu tươi.
Vô số thi thể bò lên lúc nhúc đếm không xuể. Trong chớp mắt chúng bu vào con quái thú, cắn rỉa nó, cào cấu nó.
“A!!! đây là cái quái gì vậy! thả ta ra, cút màu, đau quá…. Cút hết đi! A! A! A!” con quái thú hét lên thảm thiết,
Nó muốn chạy nhưng cơ thể bị vô số bộ xương bao vậy.
“Đây là cái loại sức mạnh gì, ngươi, ngươi chỉ là một nhân loài, sao lại có sức mạnh này.” Con quái thú lần này hoảng loạn thật sự.
Lâm Tiêu cười.
“Đây chỉ là chút Cốt Khí, ta còn tưởng ngươi cứng thế nào.” Lâm Tiêu có chút thất vọng.
“Tiểu tử nhân loại, ngươi chớ vội đắc ý.”
“Ta hỏi ngươi lần cưới, tôn thượng ở đâu!!!” Con quái thú nhịn đau mở miệng hỏi.
Lâm Tiêu ngỡ ngàng.
“Tôn thượng nào? Tôn thượng gì cơ?” Lâm Tiêu không hiểu.
Cái thứ này dám đột nhập vào thế giới của hắn, bây giờ lại hỏi một câu rất khó hiểu?
“Chính là quả trứng yêu thú ở hội đấu giá lần này.” Còn quái thú gào lên.
Lâm Tiêu bây giờ mới hiểu hắn muốn hỏi gì.
“Ăn mất một nửa, một nửa luyện hoá rồi.” Lâm Tiêu trả lời thành thật.
Quái thú: ?????
“Ngươi, ngươi nói gì cơ?”
“Thảo nào, thảo nào.”
“Thảo nào trên người ngươi lại có khí tức của tôn thượng, hoá ra…..”
“Tôn thượng không thể chết, ngài nhất định sẽ ký sinh trên người ngươi.”
“Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy rồi.”
“Tôn thượng sao có thể chết được.”
Con quái thú hình như thất thần, cứ lẩm bẩm một mình.
Lâm Tiêu dùng ánh mắt như nhìn đứa điên đánh giá nó, sau đó mở miệng nói: “Ta trả lời ngươi rồi, ngươi trả lời ta đi.”
“Tôn thượng này rốt cuộc là thứ gì?”
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Tiêu, màn sương đen ngẩn ra.
Lúc nó nhìn nhân loại này một lần nữa, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Chán ghét, ngưỡng mộ, tôn trọng, e ngại...
“Nhân loại các ngươi làm sao mà xứng biết đến tôn thượng chứ, ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là cái xác để tôn thượng trưởng thành mà thôi.” Màn sương đen cố tỏ ra kiên cường, hét lên.
Lâm Tiêu cũng không gấp gáp, vội vàng gì, thưởng thức khung cảnh giống như ngày tận thế này, không hiểu vì sao hắn bỗng có chút hài lòng.
“Ngươi nói xem, có khi nào, tôn thượng của các ngươi đã bị ta hoàn toàn hấp thụ và luyện hóa rồi không nhỉ?” Hắn cười gian trá nói.
Màn sương đen trợn trừng mắt, hét lớn: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!!”
Không được, chuyện này nhất định phải thông báo cho hai vị đại nhân khác mới được. Nghĩ tới đây, trong mắt màn sương đen hiện lên sự quả quyết.
Rắc!!
Uỳnh!
Tuyệt thế hung thú ở hình dạng màn sương đen trong nháy mắt nổ thành trăm mảnh.
Có một phần nhỏ bị sương đen tiếp tục bị vô số xương cốt túm lấy, nhưng phần lớn màn sương đen thì lại liều mạng xông ra ngoài.
Nó đã ý thức được, người trước mặt này quá quỷ dị, tiếp tục ở lại sẽ chỉ bị đối phương hao hết năng lượng mà thôi.
Vậy chi bằng tự mình chặt đuôi, nhanh chóng rời khỏi nơi này, báo cáo chuyện này với hai vị đại nhân.
“Này? Mới đó mà đã tính chuồn rồi hả?” Lâm Tiêu đứng nguyên tại chỗ hô lên.
“Nhân loại, ngươi đừng quá ngông cuồng, bây giờ Thiên Nguyên thành của các ngươi đã bị đại quân yêu thú bọn ta tấn công, chỉ với đại trận hộ thành kia, ngươi nghĩ có thể chặn được bao lâu chứ?” Màn sương đen vừa chạy vừa tức giận quát lên.
“Ngươi từng nhìn thấy ngân hà chưa?” Lâm Tiêu đột nhiên hỏi một vấn đề hết sức kỳ lạ.
“..???”màn sương đen không đáp lại.