Mục lục
Vạn Cổ Ma Tôn - Lâm Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh đã có hai bóng người đập vào mắt ông ấy, sau khi nhìn thấy hai người này Đằng lão nhíu mày ánh mắt có chút nghi ngờ. Hai người này, một đứa trẻ bảy tám tuổi linh lực mong manh, một người là cường giả võ giả tu vi ít nhất cũng là Toàn Đan cảnh viên mãn.   

 

Kỳ quái! Chả nhẽ dị tượng thiên địa vừa rồi là do bọn họ thu hút tới? Tại sao trên người cả hai người này lại không có chút ý cảnh Nho Đạo nào cả?  

 

Ở một bên khác Mục lão cũng đã đứng ngốc tại chỗ, ông ấy đang cực kỳ hối hận rồi đây. Đứa bé này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Biết chuyện của ông ấy và Can Văn Văn đã làm người ta hoài nghi rồi. Bây giờ thuận miệng làm thơ mà lại thu hút được cả dị tượng thiên địa. Điều này thể hiện cái gì, ông ấy tự nhiên lại hiểu ra.   

 

Bài thơ này ít nhất cũng phải thuộc hàng thiên cổ danh thơ, hơn nữa còn là lần đầu xuất thế. Chứng tỏ thế lực đứng sau thằng nhóc con này đã phong ấn lại rồi giao cho nó, hoặc là…..tên nhóc này tự nghĩ ra.   

 

Dù là trường hợp nào thì tiểu gia hỏa này chắc chắn không phải người thường. Trong đầu Mục lão lúc này chỉ còn lại hai chữ kinh hãi.   

 

Lộ rồi.   

 

Vị trí của bọn họ bị bại lộ chỉ vì thằng nhóc này thu hút dị tượng thiên địa tới. Phải mau chóng rời khỏi chỗ này.   

 

Nhưng còn chưa kịp đưa thằng nhóc rút lui thì vô số luồng khí đã khóa chặt bọn họ lại. Cùng lúc đó tài khí quanh thân của tiểu tử kia lập tức biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện. Điều này làm Mục lão càng thêm khó hiểu.   

 

Ông ấy dám khẳng định tiểu gia hỏa này không phải người phàm. Lúc nãy khi tài khí của Nho Đạo bốc đã làm cho Mục lão một phen dựng tóc gáy. Vậy là một lúc sau tài khí Nho Đạo đã biến mất. Cái kiểu khống chế sức mạnh này, tiểu gia hoả này có thật là một đứa trẻ không vậy?   

 

“Lão phu Đằng Văn Hiên, là trưởng quản toà Thiên Địa Văn cung này, không biết các hạ là người nơi đây?” Đằng lão khách khí hỏi Mục lão.   

 

Trong lòng Mục lão cũng nhảy lên một cái. Đằng Văn Hiên! Cường giả Hoá Đỉnh cảnh? Cường giả đệ nhất vương triều Đại Can. Sao ông ta lại đen đủi tới vậy, vậy mà gặp phải nhân vật thế này.   

 

Người có thể thu hút ra dị tượng thiên địa, không thể nói nhất định là người tốt, nhưng chắc chắn không phải người xấu. Mặc dù không cảm nhận được Nho Đạo ý cảnh trên người, nhưng nói không chắc đối phương cố tình che giấu đi.   

 

“Hả? Thiên cổ thơ văn? Đằng đại nho ngài nhầm rồi, người thu hút thiên địa dị tượng không phải ta.” Mục lão vội vã phủ định.   

 

Nếu thật là ông ấy thì ông ấy cũng chả từ chối làm gì. Nhưng không phải ông ấy thì ông ấy nhận làm gì. Hơn nữa nhìn thái độ của đối phương, mặc dù bọn họ bị bại lộ nhưng đây không phải vấn đề lớn, bởi vì bọn họ không khơi lên sự thù địch trong mấy nho gia kia.   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK