Lời của Lâm Tiêu vừa nói ra, ngọn lửa màu xanh thẫm dường như nhận được một lệnh triệu hoán kỳ lạ nào đó. Trước ánh mắt kinh ngạc của thanh niên bạch y, nhanh chóng lao về phía Lâm Tiêu.
Sau đó, ngọn lửa xanh thẫm giống như tìm được người thân, bay hai vòng quanh người Lâm Tiêu, rồi tiến vào trong cơ thể hắn, biến mất không còn tăm hơi.
Thanh niên bạch y đứng đực ra tại chỗ.
Một giây sau,
Hắn định quỳ xuống đất, lại bị Lâm Tiêu kêu dừng lại.
“Dừng lại cho bản tôn.” Lâm Tiêu hô lên.
Thanh niên bạch y không dám động đậy, đứng đực mặt ra. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.
Đúng là tôn thượng rồi!
Hơn nữa, trạng thái này còn nhanh hơn so với dự kiến của tất cả Yêu Vương!
Bọn họ còn tưởng tôn thượng vẫn còn đang ở trạng thái con non yếu ớt cơ, không ngờ lại trưởng thành tới mức này rồi.
“Xin lỗi tôn thượng đại nhân, thuộc hạ đáng chết, lại dám chất vấn thân phận của tôn thượng, thuộc hạ....” thanh niên bạch y hoảng hốt thừa nhận lỗi lầm.
“Kẻ nào bảo ngươi đến tìm bản tôn vậy, kế hoạch của bản tôn là thứ mà ngươi có thể nhìn ra được sao?” Lâm Tiêu trực tiếp giáo huấn.
Đã diễn tới mức này rồi, nếu không diễn tiếp, chỉ e sẽ bại lộ.
“Thuộc hạ biết lỗi rồi, chúng thuộc hạ chỉ là lo lắng cho sự an nguy của tôn thượng thôi.” Thanh niên bạch y vội vàng truyền âm, nói.
Trong giờ phút này.
Dường như một vài nghi vấn trong lòng của thanh niên bạch y đều đã được giải đáp.
Tại sao lâu như vậy vẫn chưa tìm ra được tôn thượng?
Tại sao tôn thượng lại xuất hiện với hình dạng nhân loại?
Tại sao nhân loại bên cạnh tôn thượng lại có huyết mạch chân long?
Những thứ này nhất định là đều nằm trong kế hoạch vĩ đại của tôn thượng, sự xuất hiện và tìm kiếm của bọn hắn, nói không chừng đang làm loạn kế hoạch to lớn của tôn thượng.
Hẫng một cái.
Thanh niên bạch y chỉ cảm thấy bản thân như một tội đồ với tội nghiệt nặng nề, không thể tha thứ.
Cả người đều thấp thỏm.
“Ngươi rảnh như vậy, bình cảnh sinh tử của tộc Chu Tước, có lòng tin là sẽ vượt qua được sao??” Lâm Tiêu từ tốn truyền âm hỏi.
Câu hỏi này, khiến cơ thể thanh niên bạch y khẽ run lên một cái, tinh thần lập tức thay đổi.
Tôn thượng đại nhân đúng là tôn thượng đại nhân, loại bí mật tu luyện này mà đại nhân cũng biết.
Mà tôn thượng đại nhân hỏi như vậy, không lẽ là.....
Nghĩ tới đây, thanh niên bạch y nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt đầy tôn kính, kính ngưỡng và sùng bái.
“Xin tôn thượng hãy ra lệnh!” thanh niên bạch y cung kính truyền âm.
“Ừm, rút bầy thú về đi, sau đó trở về nói với cái đám kia, không cần tới tìm bản tôn nữa, bản tôn còn có việc của bản tôn, bảo bọn chúng tự lo chuyện của mình đi. Cuối cùng, đừng có tiết lộ thân phân của bản tôn ra, ngươi rõ chưa?” Lâm Tiêu nói.
“Rõ! Thưa tôn thượng đại nhân!” thanh niên bạch y truyền âm đáp lại.
Khi tất cả mọi người còn đang khiếp sợ trước uy lực của ngọn lửa xanh thẫm, thanh niên bạch y đã âm thầm phát tín hiệu cho bầy thú.
Tiếp đó, bầy thú như một đợt triều cường rút xuống, rút về phía sau cực nhanh.
Trong nháy mắt, tất cả yêu thú đều bị mấy con yêu thú Hóa Đỉnh kia đưa đi, rời khỏi chiến trường, biến mất trong tầm mắt của thánh địa Thái Tuế.
Đợt triều thú này, tới một cách kỳ lạ, rời đi còn kỳ lạ hơn. Tổn thất của hai bên cũng không có gì, chỉ là có một số pháo hôi chịu đen đủi thôi.
Một đợt triều thú khủng bố như vậy, mà tổn thất còn không hao bằng một lần tiến vào bí cảnh thông thường đâu.
Nguyên nhân chủ yếu là vì thanh niên bạch y kia sau khi phá vỡ hộ tông đại trận, thì không hề tiếp tục tấn công nữa.
Bằng không, hậu quả khôn lường.
Nhưng mà, triều thú rút đi rồi, người của thánh địa Thái Tuế lại không hề buông lỏng cảnh giác chút nào.
Nguyên nhân chỉ có một.
Tuy là tất cả yêu thú đều đã rời đi, nhưng có một bóng dáng duy nhất vẫn còn ở lại. Đó chính là thanh niên bạch y kia.
Chỉ cần có kẻ này ở đây, áp lực trong lòng bọn họ không hề nhẹ hơn so với đợt triều thú vừa rồi. Thậm chí là chỉ có hơn chứ không có kém.
Thực sự là, thanh niên bạch y này quá mạnh.
“Ta đã biết đây là một sự hiểu nhầm, gốc linh thảo này có thể chữa trị thương thế của các ngươi, còn có những yêu đan này, coi như là đền bù cho vụ này nhé!” Tay phải của thanh niên bạch y phất lên, một gốc linh thảo cùng mười mấy viên yêu đan đã được ném cho cường giả Hóa Đỉnh cảnh bị trọng thương kia.
Bỗng chốc, tất cả mọi người lại lần nữa ngẩn người ra.
Trò gì vậy trời?
Vừa rồi còn bày ra bộ dạng như muốn hủy diệt thánh địa, giờ tự nhiên lại đền bù xin lỗi vậy?
Yêu tộc các ngươi trở mặt cũng nhanh quá rồi đấy.
Hơn nữa, bọn họ còn là lần đầu tiên nghe thấy yêu tộc nói xin lỗi đấy. Thật là quá vi diệu!
Vị cường giả Hóa Đỉnh cảnh bị trọng thương của thánh địa Thái Tuế kia, vẻ mặt kiêng kỵ mà tiếp nhận linh thảo cùng yêu đan.
Vừa nhìn, ông ta đã hết cả hồn.
Linh thảo này là Hỏa Dương Linh Chi, ít nhất cũng phải ba nghìn năm tuổi, yêu đan này lại là một viên yêu đan Toàn Đan cảnh viên mãn thuần sắc.
Những thứ này cho dù là đối với thánh địa Thái Tuế mà nói, cũng là giá trị liên thành.
Dùng những thứ này để đền bù, có thể nói là vô cùng có thành ý rồi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng, nhưng vì sao một vị Yêu Vương lại đột nhiên thay đổi ý định chứ.
Trong lòng ông ta đầy thắc mắc.
Không chỉ có ông ta, còn có những người khác thuộc thánh địa Thái Tuế đều vô cùng nghi hoặc.
Sau đó, ánh mắt bọn họ đặt lên người Lâm Tiêu và Can Anh Túc.
Hai người này không phải là người của thánh địa Thái Tuế.
Tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ, vị Yêu Vương này đổi ý, chính là vì hai người bọn họ.
Hai người họ là ai vậy nhỉ?
Sao họ lại có năng lực ghê gớm đến vậy?
Lão Từ chầm chậm từ dưới đất bay lên, ông ta bị đánh một cú bay thẳng xuống đất, nhưng cũng không bị thương gì.
“Tiểu bằng hữu Lâm Tiêu, đây....đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?” lão Từ thắc mắc hỏi.
“Chắc là Yêu Vương lầm đường lạc lối nhưng biết quay đầu là bờ, ăn năn hối lỗi đó mà.” Lâm Tiêu xua tay nói.
Khóe miệng lão Từ giật giật.
Nhảm c*t vừa thôi!!
Ngươi nói mấy lời này định lừa ai đấy???
Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Tiêu và Can Anh Túc.
Bây giờ chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là, hai người này có thể là người có bối cảnh đặc biệt lớn nào đó, lớn tới mức Yêu Vương cũng phải e sợ ba phần mà lựa chọn rút lui.
Nhưng thân phận như thế nào mới có thể khiến Yêu Vương cũng phải kiêng kỵ như vậy chứ?
Lão Từ nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra.
Còn về manh mối ‘tôn thượng’ này thì ông ta căn bản không cân nhắc tới.
Thanh niên bạch y và triều thú là vì tôn thượng mà tới, tôn thượng kia nhất định cũng là yêu thú.
Nhưng Lâm Tiêu và Can Anh Túc lại là người trong danh sách dự bị của Chân Long bảng, vậy thì chắc chắn trăm phần trăm là người rồi, cái này không có gì phải nghi ngờ cả.
Cho nên, khả năng là ‘tôn thượng’ này, ông ta bỏ qua theo bản năng luôn.
Một bên khác, cường giả Hóa Đỉnh cảnh của thánh địa Thái Tuế nhận đền bù của Yêu Vương, thắc mắc hỏi thanh niên bạch y: “Yêu Vương các hạ, vậy xin hỏi ngài còn có chuyện gì sao?”
“Ờ, đây chẳng phải là một sự hiểu nhầm hay sao? Ta đợi thánh chủ của các ngươi về, giải thích với hắn đôi chút, khỏi ảnh hưởng tới quan hệ của hai tộc.” thanh niên bạch y ngoài cười nhưng trong không cười.
Cường giả Hóa Đỉnh cảnh của thánh địa Thái Tuế: “..........”
Chúng đệ tử: “..........”
Quan hệ giữa nhân tộc và yêu tộc vẫn luôn rất căng thẳng.
Chuyện này có gì để mà giải thích chứ.
Quần chúng cạn lời, đồng thời trong lòng lại cảm thán. Yêu Vương này đúng là thực lực mạnh nên gan cũng to, không hề lo lắng thánh chủ đại nhân sẽ làm gì hắn.
“Tiểu Chu Tước này, ngươi ở lại nơi này làm cái gì vậy???” Lâm Tiêu thấy vậy, truyền âm từ xa, thắc mắc hỏi một câu.
“Tôn thượng đại nhân, ban nãy người của yêu tộc chẳng phải đã đánh hỏng chiếc phi thuyền kia rồi hay sao? Ngài muốn đi đâu, thuộc hạ đưa ngài đi, cái phi thuyền rách đó có là gì, tốc độ của thuộc hạ nhanh hơn nhiều! ~~” Ngữ khí của thanh niên bạch y khi truyền âm tương đối cung kính, thậm chí có chút hèn mọn nói.