Đó là một ông lão tóc xám, trên người mặc áo bào đen tuyền. Mái tóc che lấp khuôn mặt, không nhìn rõ dáng vẻ ra sao.
Nhưng khí tức phát ra trên người hắn, ngay cả đại lão như tông chủ Kiếm Ma tông, tông chủ Lưu Vân Tông cũng phải kiêng kị.
Đây là một người đứng vững ở cảnh giới Toàn Đan Cảnh viên mãn, không biết là lão già đã sống được bao lâu.
Đây chắc là người hộ đạo nhỉ!!
Người như tam hoàng tử đây mỗi khi ra khỏi cửa, cơ bản đều sẽ có người âm thầm bảo vệ.
Xem ra, bản thân tam hoàng tử cũng biết chuyện này.
“Tam hoàng tử, ngài chủ động gọi lão phu ra đây, vậy sau khi trở về, ngài đã biết phải làm thế nào rồi chứ.” Người hộ đạo vẻ mặt vô cảm, trầm giọng nói.
“Ta biết, ta nhất định sẽ tới chỗ phụ hoàng nhận tội.” tam hoàng tử nói với giọng cung kính.
Từ thái độ của tam hoàng tử có thể thấy, người hộ đạo ở hoàng thất Đại Ngụy cũng có địa vị nhất định.
Tiếp đó, tam hoàng tử bèn cùng người hộ đạo truyền âm nói chuyện.
Nhưng bọn họ lại phát hiện một điểm kỳ lạ.
Người hộ đạo vô cảm kia sau khi nghe tam hoàng tử thuật lại mọi chuyện, thì sắc mặt thay đổi hết từ biểu cảm này đến biểu cảm khác.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Kinh ngạc, thắc mắc, nghi ngờ, không dám tin, sững sờ.
Các biểu cảm được phóng đại trên khuôn mặt người hộ đạo.
Cuối cùng, biểu cảm của ông ta dần dừng lại ở vẻ nặng nề, tham lam và....sát ý.
Bản tính tò mò trong lòng mọi người đều lục đục trỗi dậy.
Bọn họ cực kỳ muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Tại sao biểu cảm của người hộ đạo lại có biến đổi lớn đến vậy.
Thông thường, loại người như vậy đã sớm nhìn thấu vạn vật trên thế gian.
Chuyện gì mới có thể khiến ông ta nghe xong mà biến sắc như thế.
Chỉ vừa mới đó thôi mà ông ta đã thay đổi sáu bảy loại cảm xúc rồi.
Hơn nữa, người hộ đạo này còn lộ ra vẻ mặt tham lam???
Thứ có thể khiến cho người hộ đạo có thực lực mạnh mẽ này phải thèm khát, đó rốt cuộc là gì?
Di tích Vô Cực này trăm năm mới có một lần, nhưng các đại môn phái đều đã thăm dò qua rồi, không lẽ còn có cơ duyên lớn ở đâu nhảy ra sao?
Cứ như vậy, người hộ đạo dẫn tam hoàng tử trở lại hoàng liễn.
Tam hoàng tử không hề trở lại di tích Vô Cực, mà đứng trên hoàng liễn với sắc mặt khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lối vào của di tích Vô Cực.
Dường như đang đợi ai đó đi ra.
Mỗi lần di tích Vô Cực mở ra, thời hạn là một tháng.
Trong vòng một tháng, người có lệnh bài đặc biệt có thể tùy ý ra vào, đợi khi thời hạn kết thúc, tất cả mọi người sẽ bị tự động truyền tống ra ngoài.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Các thế lực lớn nhỏ đều có người ra kẻ vào.
Nhưng điều khiến bọn họ thấy lạ là, người của hoàng thất Đại Ngụy, kể từ khi tam hoàng tử đi ra thì cũng không còn ai khác đi ra nữa.
Thế này là sao?