Chương 890: Thuốc giải hoàn mỹ nhất
Minh Tư Thành giơ tay lên xoa xoa mi tâm của mình, rõ ràng là lời cầu xin của Janna đã khiến anh thấy hơi ồn ào.
Bùi Hạ Sênh tưởng rằng lần này Minh Tư Thành sẽ mềm lòng mà bỏ qua cho Janna, nhưng không ngờ, anh chỉ đứng dậy khỏi ghế sô pha, đắt hai tay vào túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía sau lưng Janna, thờ ở nói: “Tôi ra ngoài một lát, trong nhà mà bị bẩn thì nhớ giúp tôi dọn dẹp cho sạch sẽ”
Nghe câu này của Minh Tư Thành, ánh mắt Janna lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Cô ta nhìn chòng chọc vào bóng lưng đang rời đi của Minh Tư Thành, lúc này cô ta mới hiểu một khi đàn ông đã trở nên tàn nhẫn thì sẽ còn đáng sợ hơn phụ nữ.
Benson cầm súng, tháo chốt an toàn, ngắm chuẩn vào chân của Janna.
Minh Tư Thành bước ra khỏi cửa lớn của ngôi biệt thự, không nghe thấy tiếng súng nổ nhưng lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Janna.
Khuôn mặt anh vẫn rất điềm tĩnh, bước chân không ngừng lại một nhịp nào, dáng người màu trắng dần biến mất trong màn đêm.
Trong ngôi biệt thự, Janna nhắm nghiền mắt ôm đầu cuộn tròn người lại.
Bùi Hạ Sênh không khỏi giễu cợt Benson: "Gần như vậy mà anh cũng không bắn trúng ư? Là anh cố ý hay tài bắn súng của anh tệ?"
Benson ném khẩu súng lục cho Bùi Hạ Sênh, bước đến trước mặt Janna, ngồi xổm xuống lạnh lùng nói: “Cô Janna, cô nên thấy may mắn vì mình là phụ nữ! Benson tôi đây là đàn ông đích thực, mà đàn ông đích thực thì không đánh phụ nữ!”
Janna ngẩn người. Bùi Hạ Sênh gần như trợn tròn mắt sững sờ nhìn Benson, khó hiểu: “Vậy, này! Bé bự, anh cứ tha cho người phụ nữ này như vậy sao?”
"Anh sẽ tìm bố cô ta tính món nợ này!” Benson nhíu mày đứng dậy, đáp lại với giọng điệu nghiêm túc.
Bùi Hạ Sênh khoanh hai tay trước ngực, nhìn Janna bằng ánh mắt trịch thượng, mỉa mai: “Cô Janna, nếu con nhóc thối Nhiên Mộc Miên cũng may mắn được như cô, vậy thì ít nhất là nó cũng sẽ không phải chết. Cô nói có phải không? Chúng tôi tha cho cô lần này, nhưng, Phó Quân Tiêu có buông tha cho cô không thì tôi cũng không dám chắc. Để tôi tiết lộ cho cô biết một chút tin tức nhé, thế nào? Tay sai của Phó Quân Tiêu đang sục sạo tìm cố khắp nơi để báo thù cho đại tiểu thư của bọn họ!”.
Sắc mặt Janna lập tức trở nên trắng bệch, lắp bắp: “Tôi có tiền! Tôi có rất nhiều tiền! Tôi sẽ đưa tiền cho các người, các người hãy bảo vệ tôi quay trở lại nước M đi!”
"Cô thật sự rất có tiền sao?” Hai mắt Bùi Hạ Sênh lập tức sáng lên.
Janna gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nói: “Đúng! Tôi có tiền! Tôi thật sự có rất nhiều tiền! Tôi sẽ đưa hết tiền của tôi cho các người, chỉ cần các người có thể bảo vệ tối quay về thôi!”
Nghe Janna nói vậy, trong đầu Bùi Hạ Sênh lập tức nảy ra một ý tưởng, cô ta nhướng mày nhìn về phía Benson.
Benson lập tức gạt đi: “Đừng thấy tiền là mắt sáng lên, cẩn thận bị người phụ nữ này lừa!”
Bùi Hạ Sênh bĩu môi, tức giận nói: “Bé bự nói cô sẽ lừa tôi! Vậy tôi không quan tâm đến cô nữa!”
“Không! Đừng mà! Tôi sẽ không lừa cô đâu! Cô tin tôi đi mà!” Janna nước mắt lưng tròng, vội vàng giải thích cho bản thân.
Bùi Hạ Sênh lập tức quay người đi, lúc quay lại, trong tay cô ta cầm theo giấy và bút, đưa cho Janna, nói: “Viết giấy vay nợ đi!”
“Giấy, giấy vay nợ?” Janna mơ hồ.
“Đúng vậy! Viết là có vay của tôi một ba trăm rưỡi tỷ! Sau đó, cô phải trả ba trăm rưỡi tỷ cho tôi, tôi sẽ tìm người hộ tống cô về nước M!” Bùi Hạ Sênh cười toe toét, ông George bố của cô ta nhiều tiền như vậy, ba trăm rưỡi tỷ đối với Janna mà nói chỉ là chuyện nhỏ!
Janna lập tức đồng ý, cầm bút và giấy bò trên mặt đất viết.
Benson hơi đau đầu liếc mắt nhìn Bùi Hạ Sênh, anh ta thật sự không ngờ người phụ nữ này lại là một kẻ mê tiền.
Sau khi Janna viết xong giấy vay nợ, Bùi Hạ Sênh lại lấy mực đóng dấu ra bắt Janna ấn dầu tay của mình lên, sau đó cô ta đưa giấy vay nợ đó cho Benson.
Sau khi Nhiên Hoàng Minh xách hòm thuốc bước ra từ phòng của Đồng Kỳ Anh, nhìn thấy Phó Quân Tiêu đang đứng trước cửa số ngắm cảnh ở lối đi, ông ta liền bước tới.
Tình trạng của Kỳ Anh không khả quan lắm, tớ đã cho em ấy uống thuốc an thần, em ấy ngủ rồi” Nhiên Hoàng Minh trầm giọng: “Nhưng, cái chết của Mộc Miên là một sự đả kích rất lớn đối với em ấy”
Phó Quân Tiêu nhìn bóng cây đang đung đưa quay lại ở ngoài cửa sổ, đáp: “Nếu thật sự không được thì cậu hãy dùng thuật thôi miên với cô ấy”
“Cậu định khiến Kỳ Anh quên đi đứa nhỏ sao?" Nhiên Hoàng Minh kinh ngạc hỏi.
Phó Quân Tiêu im lặng không đáp, một lúc lâu sau ông mới nói: “Đối với Kỳ Anh, quên đi Mộc Miên là chuyện tốt”
“Nói đi cũng phải nói lại, gần đây mộ của đứa nhỏ rất náo nhiệt, người đến thăm con bé thật sự rất nhiều” Nhiên Hoàng Minh không khỏi cảm khái.
Đám người đó có mục đích gì trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Ai mà có thể cam tâm một loại thuốc giải” tốt như vậy lại cứ thế tan biến.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK