Chương 117: Cô ấy đã thích anh ta!.
Người đàn ông nào có được giọng nói hay như vậy thì chắc chắn đó là một người có gương mặt rất đẹp trai.
Nhưng mà ở trong lòng Đồng Kỳ Anh, người đàn ông này lại giống như một con ác quỷ.
Đồng Kỳ Anh vẫn khắc sâu kí ức về hai cái tát tai thật đau của ngày hôm qua.
Cửa ghế sau của chiếc xe đã mở sẵn ra nhưng Đồng Kỳ Anh không muốn lên xe một chút nào, cô chuẩn bị đi vòng qua chiếc xe đi hướng khác.
Vốn nghĩ rằng như vậy là xong chuyện, nhưng Đồng Kỳ Anh lại bị một vệ sĩ mặc âu phục, mắt đeo kính râm cản lại không cho đi.
“Cô Tạ Liên, cậu Thập mời cô lên xe.” Vệ sĩ cẩn thận nói.
Đồng Kỳ Anh làm lơ lời nói của anh ta, trong nháy mắt khi cô xoay người chuẩn bị đi, đột nhiên trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, toàn thân cô bị một sức lực to lớn mạnh mẽ kéo lại.
Sau đó cô bị người đó nhét vào trong xe.
Bên trong xe, ngoài cô, tài xế và người vệ sĩ đã nhét cô vào xe thì còn hai người đàn ông khác nữa đang ngồi ở trên xe. Một người là cậu Thập, người còn lại là một người đàn ông đeo kính không gọng, anh ta chắc là trợ lý hoặc là thư ký của Cậu Thập.
“Các anh bắt sai người rồi! Tôi không phải là…”
“Xem dáng vẻ này của cô thì xem ra hai cái tát hôm qua chưa làm cô biết sợ rồi.” Cậu Thập lạnh nhạt lên tiếng.
Anh ta vẫn đeo kính gọng vàng như trước, tuy rằng cái kính đã che khuất hơn một nửa khuôn mặt của anh ta nhưng cô vẫn cảm thấy giọng nói và đôi mắt của anh rất giống với cậu Liên.
Đồng Kỳ Anh vốn định giả vờ cho xong chuyện, nhưng không nghĩ đến cô còn chưa nói xong đã bị anh ta vạch trần, nó khiến cô nhất thời nói không nên lời.
“Mặt cô còn đau không?” Cậu Thập hỏi tiếp.
Đồng Kỳ Anh liếc anh ta một cái, cô cau mày rồi quay đầu nhìn ra cửa xe không thèm để ý anh ta.
Anh ta nghĩ anh ta là ai?
Đánh cô xong rồi lại nghĩ cho cô cục đường là xong chuyện à?
Đồng Kỳ Anh không muốn để ý đến anh ta, mà thật ra trong lòng cô càng không muốn gặp lại anh ta nữa.
“Tạ Liên, mười tám tuổi rưỡi, tên thật là “Đồng Kỳ Anh”, tên khác là “Nặc Kỳ Anh”, được người nhà họ Đồng mua về từ tay của bọn buôn người rồi giao cho nhà họ Nặc nuôi dưỡng, cho nên không rõ ba mẹ là ai. Lúc nhỏ cô theo bà ngoại nhà họ Lương học một ít y thuật, thành tích học tập lúc cấp ba của cô cũng rất tốt. Nhưng vì chăm sóc cho ông ba họ Lương mà cô đã nghỉ học đi làm thêm nên sau đó cô thi rớt đại học, hiện tại cô là sinh viên năm nhất của một trường đại học bình thường không có tiếng tăm. Sau đó vì nhà họ Đồng thiếu nợ, cô tạm nghỉ học đi lấy chồng. Chồng cô tên là Phó Quân Bác, nhưng mà chồng của cô lại đang có một khoản nợ lớn, hiện tại cô gần như bỏ học đi làm thêm giúp chồng cô trả nợ.” Người đàn ông ngồi ở phía đối diện dùng tay đẩy kính lên, không ngừng đọc nội dung của tư liệu đang cầm trên tay.
Đồng Kỳ Anh ngạc nhiên quay đầu lại, cô nhìn người đàn ông ngồi ở phía đối diện rồi lại quay lại nhìn cậu Thập đang ngồi bên cạnh cô.
Anh ta cho người điều tra cô! Anh ta muốn làm gì?
“Tôi nói đúng chứ cô Đồng?” Người đàn ông đeo kính không gọng hỏi lại.
Đồng Kỳ Anh cắn chặt môi im lặng không nói tiếng nào.
Nội thất bên trong của chiếc xe này rất đầy đủ, chỗ ngồi rộng rãi còn được trang trí bằng màu hồng, làm cho bầu không khí bên trong xe ngày càng nóng lên.
“Cuối cùng thì các anh muốn làm gì?” Đồng Kỳ Anh không nhịn được hỏi.
“Chẳng qua là muốn đưa cô Đồng đi bệnh viện một chuyến thôi!” Người đàn ông đeo kính cười trả lời.
Đồng Kỳ Anh khiếp sợ trợn to mắt, cô hành động theo bản năng muốn lui về sau để trốn nhưng trong xe này không có chỗ nào cho cô trốn.
“Cô Đồng đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn đưa cô đi làm giám định thôi.” Người đàn ông đeo kính lại nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh vô ý thức nhìn cậu Thập đang ngồi bên cạnh yếu ớt hỏi: “Chuyện đó… Tôi đã kết hôn rồi, tôi cũng không biết bố mẹ là ai thì làm giám định làm gì… Cậu Thập à, hay là anh để tôi xuống xe nhé!”
“Nếu cô còn cãi lại thêm một câu nào nữa thì tôi sẽ bảo vệ sĩ dán miệng cô lại.” Cậu Thập lạnh lùng quát.
Đồng Kỳ Anh bị anh ta dọa đến không dám nói tiếp.
Sau khi đến bệnh viện, y tá lấy máu Đồng Kỳ Anh.
Cậu Thập không đi cùng với cô vào bệnh viện. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lấy máu của cô xong, người của cậu Thập và y tá nói gì đó rồi họ là đã mặc kệ Đồng Kỳ Anh, bọn họ trực tiếp bỏ đi.
Cho nên thái độ của cậu Thập đối với cô là sao?
Ngược lại Đồng Kỳ Anh suy nghĩ rất thoáng đối với chuyện này, cô nghĩ rằng không phải chuyện gì quan trọng.
Lúc cô xoay người đi thì đập vào mắt cô là một bóng người nhìn rất quen, cô không nhịn được kêu một tiếng: “Nhã Uyên ơi?”
Lý Nhã Uyên đang chuẩn bị bước vào thang máy thì nghe tiếng gọi làm quay đầu lại, nhận ra là Đồng Kỳ Anh, cô ấy xoay người lại đi đến chỗ của Đồng Kỳ Anh.
“Kỳ Anh à, thật trùng hợp quá! Sao cậu lại đến bệnh viện vậy? Người cậu có chỗ nào không khỏe sao?”
Thật ra Đồng Kỳ Anh cũng muốn hỏi cô ấy những câu hỏi này nhưng mà Lý Nhã Uyên lại hỏi cô trước mất rồi.
“Tớ bị cậu Thập bắt đến đây lấy máu làm xét nghiệm ADN.” Đồng Kỳ Anh không nhịn được oán giận nói với Lý Nhã Uyên.
Nghe cô nói xong, nụ cười trên mặt của Lý Nhã Uyên dần dần thu lại.
Đồng Kỳ Anh chợt nhớ đến mối quan hệ của Lý Nhã Uyên và cậu Thập, cô ngượng ngùng mấp máy môi không biết tiếp theo nên nói gì.
“Hy vọng kết quả của giám định là cô là đứa em gái của người vợ đã mất của anh Mười thì tốt quá…” Lý Nhã Uyên lúng ta lúng túng nói.
Đồng Kỳ Anh nghe xong thì nhất thời khuôn mặt hiện lên vẻ ngỡ ngàng không hiểu ý của cô ấy.
Lý Nhã Uyên hít một hơi thật sâu, thả lỏng tâm trạng kéo tay Đồng Kỳ Anh cười nói tiếp: “ Cậu đi ăn sáng với tớ nhé! Đi thôi cậu!”
“Nhưng mà tớ còn phải đi mua đồ ăn nữa!”
“Mua đồ ăn có quan trọng hơn tớ sao? Tớ là bạn tốt của cậu đấy!”
“Tất nhiên là cậu quan trọng hơn rồi.”
“Vậy cậu đi ăn sáng với tớ trước nhé.”
Rồi sau đó Đồng Kỳ Anh đi theo Lý Nhã Uyên, hai người cùng đi đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Đồng Kỳ Anh nói cảm ơn với Lý Nhã Uyên về chuyện tối hôm qua, Lý Nhã Uyên lại nói đó chỉ là chuyện cô ấy nên làm mà thôi.
“Kỳ Anh, tớ rất quý một người bạn như cậu cho nên cậu đừng chán ghét tớ nhé!” Đột nhiên Lý Nhã Uyên kéo tay của Đồng Kỳ Anh đang ngồi phía đối diện, cô ấy dùng vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Tớ không có chán ghét cậu mà!” Đồng Kỳ Anh cũng dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc trả lời lại.
Lúc này Lý Nhã Uyên mới vui cười hớn hở.
Đồng Kỳ Anh thấy cuối cùng cô ấy cũng cười thì trên mặt cô cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Anh Mười từng có một người vợ, cô ấy đã mất vì tai nạn ngoài ý muốn vào năm năm trước. Tớ không biết cô ấy tên là gì, cũng không biết vợ anh ấy có bối cảnh ra sao, lại càng không biết cô ấy có dáng vẻ như thế nào nữa. Nhưng mà tớ chỉ nghe mọi người gọi cô ấy là “Anh Ninh”, mà cô ấy lại có một đứa em gái bị thất lạc đã nhiều năm rồi. Tâm nguyện khi còn sống của cô ấy là tìm được đứa em gái bị thất lạc ấy.” Lý Nhã Uyên chán nản than nhẹ.
Cô ấy không phải thương cảm cho bản thân mà là cô ấy thấy thương cảm cho anh Mười.
Vì sao cô ấy lại thấy thương cảm cho Anh Mười chứ?
Rõ ràng là cô ấy muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh ta.
Trong mắt Lý Nhã Uyên dần hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp không rõ.
Đồng Kỳ Anh không cách nào hiểu được những cảm xúc phức tạp hiện lên trong đôi mắt của Lý Nhã Uyên, nhưng mà thường thì “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường” nên cô đã hiểu được một ít, cô nói: “Cậu thích cậu Thập rồi phải không?”
“Tớ à? Làm sao có thể chứ! Tớ không có thích anh ta! Anh ta còn lớn hơn tớ những mười tuổi! Tớ mới mười tám tuổi thôi! Tớ không thích anh ta đâu!” Lý Nhã Uyên thề thốt phủ nhận.