Chương 538: Chính là sứ mạng của cô
Cho nên Hạ Kiến Quốc quyết định cược một phen.
Ông ta không tin rằng giữa Nhiên Hoàng Minh và Phó Quân Tiêu lại không liên lạc với nhau, chỉ là ông ta không tìm ra cách thức mà họ liên lạc với nhau mà thôi.
Ở nghĩa trang, ông ta đã cử người canh giữ.
Sau một ngày canh giữ, khi trời gần chạng vạng thì cuối cùng họ cũng đợi được một người đàn ông mặc vest, đi giày da và đeo kính râm đi tới.
Người đàn ông cầm một bó hoa hợp hoan trên tay, khi anh ta vừa cúi xuống đặt bó hoa trước bia mộ thì cả chục người từ mọi hướng chạy ra sau lưng và rút súng lục chĩa vào người anh ta, thậm chí có người còn hét lên: “Phó Quân Tiêu, giơ tay chịu trói đi”
“Tôi nghĩ các người đã nhận nhầm người rồi” Phó Quân Bác tháo kính râm, quay người lại đối mặt với nhóm cảnh sát đặc nhiệm.
Sau khi mọi người nhìn nhau, họ mới từ từ cất súng lục đi.
Để tránh sai sót, người đội trưởng đã lục soát trên người Phó Quân Bác và tìm thấy thẻ căn cước trong ví của anh ấy, sau khi kiểm tra lại danh tính thì mới thả anh ấy ra.
Hạ Kiến Quốc đang đứng ngồi không yên ở trong văn phòng, ông ta càng hoảng sợ hơn khi nghe tin người đến nghĩa trang không phải Phó Quân Tiêu mà là Phó Quân Bác, em trai của Phó Quân Tiêu.
Ông ta cứ quanh quẩn một mình trước cửa sổ kính từ trần đến sàn của văn phòng và hút hết điếu thuốc này đến điều thuốc khác cho đến khi gạt tàn đầy tàn thuốc và không còn thuốc trong hộp thì ông ta mới tắt đèn và rời khỏi văn phòng.
Ngay khi Hạ Kiến Quốc vừa lên xe thì ông ta nhận được cuộc điện thoại của Nhiên Hoàng Biên là bố của Nhiến Hoàng Minh từ phòng thí nghiệm gọi tới.
“Ông Hạ, thí nghiệm đã thành công, cô ấy đã tỉnh lại” Giọng nói vui vẻ của Nhiến Hoàng Biên phát ra từ ống nghe. Trái tim như đang treo lơ lửng của Hạ Kiến Quốc như được buông xuống: “Mọi chuyện đối với cô ấy vẫn bình thường chứ?” “Vâng, mọi thứ trong cơ thể đều khỏe mạnh và đạt tiêu chuẩn. Chỉ là..” Nhiên Hoàng Biên ngập ngừng nói.
Hạ Kiến Quốc theo bản năng liền hỏi lại: “Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là chúng tôi phải đưa cô ấy vào trạng thái ngủ say rồi mới có thể tiến hành chiết xuất thuốc giải. Dù sao cô ấy cũng là cơ thể mẹ, thuốc giải độc không thể nuôi cấy riêng mà chỉ có thể thu thập từ trong máu của cô ấy mà thôi. Nếu để cô ấy tỉnh táo mà chúng ta làm như vậy thì tương đương với việc giết người từ từ..”.
“Hai mươi hai năm trước, các người tạo ra cô ấy để làm gì? Bây giờ, đó là sứ mệnh của cô ấy” Hạ Kiến Quốc liền cắt ngang lời của Nhiến Hoàng Biên.
Tuy nhiên, nếu để cô ấy vào trạng thái ngủ sâu thì phải sử dụng thuốc ngủ. Việc sử dụng thuốc này lâu dài sẽ gây hại cho cơ thể mẹ và cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro”.
“Vậy thì biến cô ấy thành người sống thực vật đi”. “Cô ấy chính là con gái ông đó”.
“Trong mắt tôi thì cô ấy cũng giống như Bùi Hải Đăng, đều là người ngoài mà thôi” Hạ Kiến Quốc đáp lại mà không cần suy nghĩ.
“Vâng” Nhiên Hoàng Biên không phản bác nữa, mà đáp lại như thể đang làm theo mệnh lệnh. Sau khi Hạ Kiến Quốc cúp điện thoại thì cuối cùng tảng đá lớn trong lòng ông ta cũng rơi xuống.
Một tháng sau, cũng vào một buổi chiều chạng vạng như thế. Khi Nhiên Hoàng Minh đang làm việc ngoài giờ với nhóm của anh ta trong phòng thí nghiệm của nhà máy dược phẩm của anh ta để thảo luận về hỗn hợp các loại thuốc thì anh ta nhận được cuộc gọi từ Hạ Huyền Thy.
“Nhiên Hoàng Minh, anh mau đem hộp thuốc của anh qua đây đi. Hải Đăng đã ngất đi rồi” Hạ Huyền Thy lo lắng đến mức ngay cả giọng nói cũng thở hổn hển. sao?”
Nhiên Hoàng Minh liền phì cười nói: “Cô đúng thật là có bản lĩnh, có thể khiến cho Hải Đăng ngất xỉu trên người của cô luôn “Anh đừng nói nhảm nữa được không? Anh ấy đã ngất thật rồi” Hạ Huyền Thy nghẹn ngào lo lắng. Nhiên Hoàng Minh bình tĩnh hỏi lại: “Triệu chứng như thế nào?
“Anh ấy, sắc mặt anh ấy tái nhợt, nhịp thở sai lệch. Và… Tôi không thể nói được. Tôi không phải là bác sĩ” Hạ Huyền Thy không chịu nổi nữa liền chửi ầm lên: “Không phải anh là bác sĩ sao? Chết tiệt. Mau đến đây giúp tôi cứu người đi”.
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay bây giờ, địa chỉ” Nhiên Hoàng Minh ra hiệu cho nhóm của anh ta, rồi anh ta vừa rời khỏi phòng thí nghiệm vừa trả lời điện thoại.
Hạ Huyền Thy báo địa chỉ.
Nhiên Hoàng Minh lấy một vài hộp thuốc trị bệnh thiếu máu và thuốc viên nang uống từ nhà máy dược phẩm của chính mình. rồi chạy nhanh đến căn hộ của Bùi Hải Đăng.
Hạ Huyền Thy mở cửa cho anh ta và vội vã mô tả tình hình của Bùi Hải Đăng lúc đó: “Anh ấy đang ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách.
Sau khi nấu bữa tối cho anh ấy xong thì tôi phát hiện ra anh ấy đã ngất xỉu rồi”
Nhiên Hoàng Minh bước nhanh vào phòng khách, đặt hộp thuốc lên bàn và kiểm tra cho Bùi Hải Đăng.
Nhiên Hoàng Minh vừa định tiêm vào bắp cánh tay cho anh ta thì lại phát hiện trên cánh tay anh ta có một lỗ kim, Nhiên Hoàng Minh cau mày bối rối.
Sau khi tiêm xong được một lúc sau, cuối cùng Bùi Hải Đăng cũng tỉnh dậy.
Nhiên Hoàng Minh bảo Hạ Huyền Thy rót một cốc nước ấm cho Bùi Hải Đăng uống thuốc.
Trong khi Hạ Huyền Thy đi rót nước thì Nhiên Hoàng Minh liếc nhìn Bùi Hải Đăng và hỏi: “Không phải anh có khả năng tự chữa lành vết thương rất nhanh sao? Tại sao ở khuỷu tay lại có một vết kim tiêm to như thế?”
Bùi Hải Đăng khép tay lại và không nói gì.
“Ngoài ra, nước da của anh giống như là do thiếu máu lâu ngày gây nên. Anh đã từng hiến máu à?” Nhiên Hoàng Minh lại tiếp tục hỏi.
Bùi Hải Đăng quay đầu lại và nhìn về phía Hạ Huyền Thy.
Lập tức Nhiên Hoàng Minh hiểu ý nên gọi to: “Huyền Thy, cô có thể đi xuống dưới mua một gói đường đỏ được không? Thuốc của người nhà này của cô cần phải uống với đường đỏ”
“Được rồi, tôi sẽ đi ngay” Hạ Huyền Thy vội vàng đưa nước ấm tới rồi lại vội vàng đi ra cửa.