Chương 186: Anh ấy là thú săn của cô.
Lý Nhã Uyên nhìn Đồng Kỳ Anh không lên tiếng, giữ lấy tay của Đồng Kỳ Anh, chân thành cầu xin: “Kỳ Anh, cậu ủng hộ tớ được chứ?”
“Tớ…” Đồng Kỳ Anh định nói gì nhưng lại thôi.
“Kỳ Anh, cậu là bạn của tớ! Tớ hy vọng cậu sẽ ủng hộ! Được chứ? Xin cậu đấy! Kỳ Anh, cậu ủng hộ tớ nhé!” Lý Nhã Uyên đau khổ cầu xin.
Đồng Kỳ Anh mềm lòng, khẽ gật đầu.
Lý Nhã Uyên một lần nữa ôm lấy Đồng Kỳ Anh, nụ cười ngày càng tươi tắn hơn, giống như ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, đầy ấm áp và ngọt ngào.
Khi một người có tâm trạng tốt, thì đến cả bầu không khí xung quanh cô ấy cũng trở nên ấm áp.
Sau khi biết được suy nghĩ trong lòng của Lý Nhã Uyên, Đồng Kỳ Anh ngồi bên cạnh cô, đến khi tâm trạng cô hoàn toàn tốt trở lại mới lên tiếng:” Nhã Uyên, tớ phải về rồi.”
“Kỳ Anh, thường xuyên giữ liên lạc nhé!” Lý Nhã Uyên giơ tay làm ký hiệu điện thoại áp vào tai.
Đồng Kỳ Anh gật đầu mỉm cười.
Lý Nhã Uyên nhìn bóng lưng của Đồng Kỳ Anh dần đi xa, nụ cười trên mặt dần dần trở nên đau khổ.
Cô không hề nói sự thật với Kỳ Anh, thật ra đã có chuyện xảy ra với Cậu Thập…
Kỳ Anh, xin lỗi vì tớ đã lừa cậu, chỉ là tớ không muốn cậu lo lắng cho tớ…
Có lẽ giữa những người bạn có thứ gọi là tâm linh tương thông, sau khi rời khỏi biệt thự của Lý Nhã Uyên, cô liền đứng lại trước sân ngoài.
Đồng Kỳ Anh quay người lại, ngước nhìn lên phía cửa sổ phòng của Lý Nhã Uyên ở tầng hai, trong lòng có cảm giác nếu như hôm nay cô rời đi, e rằng sau này sẽ khó gặp lại.
Lẽ nào là do cô quá lo lắng sao?
Đồng Kỳ Anh chau màu, cô quay người tiếp tục bước về phía trước.
Trên đường về, Đồng Kỳ Anh có gọi điện cho Phó Quân Bác, tỏ ý muốn theo anh đi công tác. Nhưng Phó Quân Bác lại không trả lời cô, khiến cho Đồng Kỳ Anh cảm thấy không vui.
Đồng Kỳ Anh quay về nhà riêng của Phó Quân Tiêu trước, định thu dọn toàn bộ đồ đạc rồi rời đi.
Bởi vì nếu cô theo Phó Quân Bác đi công tác, sau khi quay về sẽ không cần phải ở nhà của anh trai nữa.
Đồng Kỳ Anh về đến nhà riêng vừa đúng lúc xe của Phó Quân Tiêu cũng dừng lại trước cửa.
Hai người chào nhau trước cửa nhà.
Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Bác tao nhã bước ra từ chiếc xe ô tô đắt tiền, mỉn cười, chào hỏi bằng giọng đầy tự nhiên thoải mái: “Anh trai.”
“Ừ.” Phó Quân Tiêu khẽ liếc nhìn Đồng Kỳ Anh một cái, rồi quay người bước lên cầu thang.
Đồng Kỳ Anh đi theo phía sau lưng anh ta, không lên tiếng.
Trong nhà, Tô Hoài Lan nhìn thấy Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Tiêu sau một đêm không ở nhà giờ lại về cùng nhau, ngọn lửa tức giận trong lòng khiến cho cả người cô nóng bừng, nhưng cô ta chỉ có thể niềm nở tươi cười với Phó Quân Bác, cố gắng kìm chế sự tức giận trong lòng.
“Quân Tiêu, anh thật tốt, vì em mà hôm nay anh lại tan làm sớm!” Tô Hoài Lan bước về phía trước, cố tình đứng trước mặt Đồng Kỳ Anh, ôm lấy cánh tay Phó Quân Tiêu một cách vô cùng thân mật.
Cô không mở miệng ra nói thì không sao, vừa mở miệng ra đã khiến cho Đồng Kỳ Anh ngạc nhiên quay sang nhìn Tô Hoài Lan.
Giọng nói của Tô Hoài Lan…
Giống hệt giọng nói của cô!
Đồng Kỳ Anh vô cùng ngạc nhiên nhìn Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan không thèm để ý đến Đồng Kỳ Anh, nhào vào trong lòng của Phó Quân Tiêu, ôm chặt lấy cánh tay của anh ta, nũng nịu nói: “Quân Tiêu, anh ôm em lên lầu được không? Người ta bị đau chân!”
Đồng Kỳ Anh nhìn Tô Hoài Lan, cười ngại ngùng.
Một hai lần thể hiện tình cảm thì không sao, nhưng nhiều lần thì đương nhiên khẩu vị sẽ thay đổi rồi.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy giữa Tô Hoài Lan và Phó Quân Tiêu có gì đó kỳ lạ, nhưng không thể nói ra được hai người họ kỳ lạ ở điểm nào.
Phó Quân Tiêu nhìn về phía Đồng Kỳ Anh, anh phát hiện ra cô đang nhìn anh và Tô Hoài Lan, anh không nói gì mà ngồi xuống nhấc bổng Tô Hoài Lan lên bằng một tay, sau đó đặt cô lên vai và nhanh chóng đi lên lầu.
Cái “ôm” này của anh trai, à không, là “vác” vô cùng mạnh mẽ, giống như đang vác trên vai một con thú săn…
Đồng Kỳ Anh nhìn theo nhếch môi cười.
Tô Hoài Lan đang thầm chửi rủa trong lòng, Phó Quân Tiêu này là một tên ngốc hay sao? Rốt cuộc anh ta có biết ôm phụ nữ không vậy?
Không đúng, có vẻ như anh ta biết “ôm” mà!
Lúc đó ở trang viên nhà họ Phó, người đàn ông này bế Đồng Kỳ Anh như một cô công chúa, mà bây giờ lại “ôm” cô kiểu gì thế này!
Tô Hoài Lan cắn chặt răng, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Phó Quân Tiêu ném ngay xuống tấm thảm trải ở góc cầu thang tầng hai.
“Á! Đau! Quân Tiêu, anh nhẹ tay chút đi! Anh mạnh tay như vậy khiến em bị đau rồi!” Tô Hoài Lan cố ý lớn tiếng, giống như đang “la làng” lên vậy.
Dưới lầu, Đồng Kỳ Anh nghe thấy tiếng của Tô Hoài Lan, bật cười đi xuống bếp, nói với thím Lưu từ nay về sau sẽ không ăn cơm tối ở nhà nữa.
Phó Quân Tiêu không thèm để mắt đến Tô Hoài Lan, đi thẳng vào phòng.
Tô Hoài Lan nhìn bóng lưng của Phó Quân Tiêu rời đi, khóe môi nhếch lên một nụ cười không rõ ẩn ý là gì.
Khoảng hơn hai mươi giây sau…
Tô Hoài Lan mới bước ra khỏi phòng và đi xuống phòng của Phó Quân Tiêu ở tầng hai.
Cô đứng ở cửa phòng Phó Quân Tiêu, đẩy cửa bước vào sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.