Chương 354: Vốn thuộc về cô
Lạc Minh Ánh chợt bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra một vấn đề.
Thật ra nữ chính trong bức ảnh thân mật giữa Phó Quân Tiêu và Tô Hoài Lan được tung lên mạng, hoàn toàn không phải Tô Hoài Lan, mà là Đồng Kỳ Anh.
Vậy thì tại sao Lý Hồng Nghỉ lại đột ngột đơn phương hủy hôn, chắc chắn chuyện này cũng liên quan đến người tên Đồng Kỳ Anh kia.
Vậy chẳng phải người phụ nữ Đồng Kỳ Anh này thật đáng sợ à? Chắc chắn cô ta đã dùng thủ đoạn nào đó, mới có thể lừa gạt được anh cả!
Theo Lạc Minh Ánh thấy, so với Tô Hoài Lan và Lý Hồng Nghị, thì người phụ nữ Đồng Kỳ Anh này càng khiến cô ta cảm thấy có nhiều tâm cơ hơn.
Tại sao anh cả nhà cô ta lại ngốc như thế, không ngờ anh lại tình nguyện hy sinh hạnh phúc.
đời mình, để làm công cụ báo thù cho gái điếm tâm cơ này!
Lạc Minh Ánh không ngừng cảm khái, cảm thấy cực kỳ không đáng thay cho Phó Quân Tiêu.
Đồng thời, tâm trạng cô ta cũng tụt dốc không phanh.
Mặc dù tâm trạng cô ta không tốt, nhưng cô ta vẫn nghiêm túc hoàn thành công việc trong ngày hôm nay của mình.
Chỉ là gần đây, Lạc Minh Ánh cảm thấy mình luôn một ảo giác lo được lo mất mỗi khi đứng trước mặt Phó Quân Tiêu.
Sau khi Đồng Kỳ Anh rời khỏi tòa nhà tập đoàn Phó thị, thì vốn định đi mua vé tàu cao tốc, nhưng bụng cô vẫn đau đến mức hơi khó chịu, buộc cô phải từ bỏ suy nghĩ này, để đi tới bệnh viện khám trước.
Trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng…
Đồng Kỳ Anh cầm các tờ giấy xét nghiệm kiểm tra ra khỏi phòng cấp cứu.
Bác sĩ nói, cô chỉ là ăn quá no, cộng thêm việc thiếu đi một quả thận ở phía sau dạ dày, hơn nữa còn chịu áp lực nặng nề từ bên ngoài, đã làm dạ dày khẽ dịch chuyển vị trí, dẫn đến bụng đau quặn thắt và chỗ bị thiếu thận hơi nhói đau mà thôi.
Do đó, suy cho cùng…
Sau này cô vẫn không được ăn qua no, cũng không được vận động mạnh…
Giống như bác sĩ đã chẩn đoán cho cô ở nước Úc lúc trước, bọn họ đều đưa ra những hạng mục mà cô phải chú ý trong thời gian tới.
Đồng Kỳ Anh ôm bụng, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi ngoài hành lang phòng cấp cứu, chợt nghĩ tới khoảng thời gian cô sống cùng Thành Hưng ở nước Úc lúc trước.
Hình như lần nào cô khó chịu, cũng tự mình đi tới bệnh viện khám, sau khi Thành Hưng biết được mới tới bệnh viện tìm cô, rồi đón cô cùng về nhà.
Lần này, Thành Hưng sẽ không tới đây đón cô về nhà nữa.
Mãi đến khi một đôi giày da màu đen sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Phía trên là một chiếc quần tây xếp ly, được cắt may vừa vặn, làm nổi bật đôi chân cực kỳ thon dài của anh.
“Thành Hưng!” Đồng Kỳ Anh mừng rỡ ngẩng đầu lên nhìn.
Đối diện với cô là một ánh mắt sâu như một hồ nước, nhưng lại tràn đầy vẻ lo lắng.
Mái tóc ngắn gọn gàng của anh cũng hơi rối bời, đường nét khuôn mặt sắc sảo, vẻ ngoài tuấn tú, rất giống Thành Hưng của cô.
Nhưng anh không phải Thành Hưng của cô.
Mà là…
“Anh cả” Đồng Kỳ Anh gượng cười sửa lời.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Quân Tiêu nhìn xuống tờ giấy mà Đồng Kỳ Anh đang cầm trên tay, không nói câu nào đã giật lấy, rồi lật từng tờ ra xem xét kỹ lưỡng, mãi đến khi nhìn thấy chẩn đoán bệnh của bác sĩ, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giây tiếp theo, anh vừa mới giãn lông mày, đã nhíu lại lần nữa, cả người hơi lảo đảo hỏi.
“Tại sao em chỉ còn lại một quả thận?” Lúc hỏi câu này, giọng điệu của anh khiến cô cảm thấy không thể diễn tả bằng lời.
Hình như anh đang đau lòng, nhưng lại giống như đang tò mò, như thể…
Nói tóm lại, cô không thể diễn tả được hàm ý này.
“Cái kia… em cho Thành Hưng rồi” Đồng Kỳ Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Quân Tiêu.
Lúc này, tim anh như bị ai đó đâm đến đau nhói, bây giờ anh mới hiểu rõ, rốt cuộc cô yêu Quân Bác sâu đậm đến nhường nào…
Mắt Phó Quân Tiêu đầy tơ máu, đau lòng nhìn – Đồng Kỳ Anh, rõ ràng anh rất tức giận, nhưng sau khi kiềm chế lại thì lại vô cùng thương xót.
Đây là người cô gái mà anh yêu, tại sao cô lại bị giày vò thành thế này?
Cô cho thận, tình yêu và tất cả mọi thứ cho Quân Bác, nhưng cuối cùng lại bị Quân Bác vứt bỏ, ấy thế mà cô vẫn một lòng một dạ với Quân Bác.
Phó Quân Tiêu không nói gì cả, chỉ ngồi xổm xuống, một tay vòng qua bả vai thon gầy của cô, còn tay kia thì vòng dưới chân cô, ôm lấy đôi chân cân xứng của cô, rồi bế cả người cô lên.
Trong lúc cơ thể đang treo lơ lửng, Đồng Kỳ Anh theo bản năng ôm lấy cổ Phó Quân Tiêu, tiếp xúc ở khoảng cách gần thế này, cô lại ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng đó, và mùi thơm giống hệt trên người nữ thư ký Lạc Minh Ánh kia.
Dù gì anh cũng không phải người cô thích, cho nên lúc ngửi thấy mùi phụ nữ khác trên người anh, cô không hề có chút ghen tuông, không những thế, cô còn chẳng hỏi anh về nguồn gốc mùi thơm này.
Trong tiềm thức của cô, có một giọng nói đang cảnh cáo cô rằng, đừng yêu thêm bất kỳ người đàn ông nào nữa.
Chí ít là không yêu sẽ không đau khổ…
Đến lúc đó nếu ly hôn, chí ít cô sẽ sống thoải mái như bây giờ.
Ngoài cửa xe, mặt trời sắp lặn xuống núi, giống như quả cầu sắt đang cháy, lấp ló giữa những bóng cây, ánh hoàng hôn nhiễm đỏ nhà cao tầng trong thành phố.
Hai người ngồi hàng ghế sau, Phó Quân Tiêu luôn nhường cho Đồng Kỳ Anh ngồi ở vị trí an toàn nhất đẳng sau ghế lái.
Có lẽ hành động này không gọi là “nhường”, mà đối với anh vị trí này vốn thuộc về cô.
Hai tay Đồng Kỳ Anh ôm lấy cánh tay, cuộn tròn người lại, ngồi im trên xe không nói câu nào.
Phó Quân Tiêu luôn nghe điện thoại, anh kết hợp cả tiếng Anh và tiếng địa phương, nhưng nói rất ngắn gọn trôi chảy, giọng nói lại mang theo vẻ từ tính, nhưng không mất đi sự uy nghiêm.