Mục lục
Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi (full) – Phó Quân Tiêu – Nặc Kỳ Anh (Truyện tác giả: Ngoc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 560: Anh muốn hôn cô

Đồng Kỳ Anh vui vẻ nhếch miệng cười: “Thảo nào trong mơ của em chỉ có anh” “Đi, anh đưa em đi hóng gió” Phó Quân Tiêu nghiêng đầu ôm Đồng Kỳ Anh đi về phía xe của mình. Sau khi lên xe, Phó Quân Tiêu lấy trong cặp ra một hộp quà màu đỏ thẫm, đưa cho Đồng Kỳ Anh.

Mang theo tò mò trong lòng, Đồng Kỳ Anh mở hộp quà ra, hai mắt đột nhiên mở to: “Tình, tình yêu sinh tử màu xanh?”

“Em thích không?” Đôi môi mỏng của Phó Quân Tiêu khẽ nhếch lên.

Đồng Kỳ Anh rất không biết điều mà đáp: “Mẹ chồng sẽ rất thích.”

“Mẹ anh thích nó?” Phó Quân Tiêu không khỏi kinh ngạc.

Cầm hộp quà, Đồng Kỳ Anh nhìn sợi dây chuyền kim cương màu xanh trong hộp, khẽ gật đầu: “Tối nay mẹ chồng muốn lấy nó, nhưng giá cao quá nên đành từ bỏ. Hơn nữa, bởi vì mẹ không lấy được sợi dây chuyền này, tâm trạng không vui nên mới đi đánh bài để giải khuây”

Sau khi nghe những lời này của Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu không thể nhịn được cười.

“Anh cười cái gì vậy?” Đồng Kỳ Anh bĩu môi, bất mãn oán giận.

Phó Quận Tiêu trả lời: “Anh đã tặng cho em sợi dây chuyền này. Về phần em định làm gì với nó, đó là việc của em”

Đây là điển hình một người đàn ông có vợ quên mẹ!

“Vậy thì anh tặng sợi dây chuyền này cho mẹ chồng đi” Đồng Kỳ Anh đóng hộp quà lại, đưa cho Phó Quân Tiêu.

Phó Quận Tiêu mỉm cười đầy ẩn ý: “Anh đưa cái này cho em. Em muốn tặng nó cho ai thì cũng là do em đi tặng. Anh sẽ không can thiệp”

Nếu em đi tặng cho mẹ, mẹ sẽ rất buồn” Đồng Kỳ Anh nói.

Phó Quân Tiêu đưa tay lên xoa đầu Đồng Kỳ Anh: “Bà ấy sẽ không buồn, ngược lại sẽ rất vui.”

“Thật sao?” Đồng Kỳ Anh nửa tin nửa ngờ.

Phó Quân Tiêu gật đầu rất chắc chắn.

Đồng Kỳ Anh suy nghĩ một hồi, quyết định làm theo lời Phó Quân Tiêu, đợi sau khi đi về thì cô sẽ đích thân đưa sợi dây chuyền cho mẹ chồng.

“Ngồi cho chắc, anh lái xe” Sau khi thắt dây an toàn cho Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu xoay người ngồi vào ghế lái, ấn nút khởi động xe.

Anh nói đưa cô đi hóng gió, thật ra là đến một vùng đồng bằng ở ngoại ô để bắn pháo hoa.

Vài chùm pháo hoa hình trái tim nở rộ trên bầu trời “bùm bùm bùm”, soi tỏa màn đêm sáng như ban ngày.

Đồng Kỳ Anh ngoái đầu nhìn lại, thấy Phó Quân Tiêu đang nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt có hình bóng pháo hoa, không nhịn được cười mà hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”

Vào thời khắc này, chẳng lẽ anh không nên tràn đầy tinh thần mà thưởng thức bầu trời cao đầy pháo hoa sao? “Bởi vì trông em đẹp hơn pháo hoa” Khóe miệng Phó Quân Tiêu khẽ nhếch lên.

Giữa mơ hồ, trong đầu cô loáng thoảng có vài hình ảnh mờ nhạt xẹt qua, Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiều như đang nhìn thấy thứ gì đó.

Qua gương mặt điển trai của anh, cô như nhìn thấy một quá khứ khác của mình, có niềm vui, có tức giận, có buồn, có mừng, còn có cả cảm giác áy náy và oán trách…

Lúc này đây, anh đột nhiên không muốn cô nhớ lại những chuyện năm xưa. Anh cảm thấy trạng thái hiện giờ của cô rất tốt. Cô có thể vô tư và nở nụ cười sáng rỡ một cách hồn nhiên,

Từ nay về sau, trong thế giới của cô anh là người duy nhất, không còn những người không quan trọng với cô nữa. Phó Quân Tiêu vẫn chưa nói với Lý Nhã Uyên và cậu Thập Lãnh Dật Phong rằng Đồng Kỳ Anh vẫn còn sống.

Anh không bao giờ có thể tha thứ cho những gì Lý Nhã Uyên đã làm nửa năm trước, lại càng không thể tha thứ cho chính bản thân mình.

Cho tới nay, anh muốn tìm ra sự thật về cái chết của bố mình, thậm chí dùng cách riêng của mình để bảo vệ người phụ nữ anh yêu. Nhưng anh lại quên mất cuộc sống mà cô khao khát, không phải là cuộc sống dấn thân vào chốn quang minh hắc ám của anh.

Chỉ sau khi mất đi mới biết trân trọng.

Điều anh đang làm bây giờ chính là trân trọng cô và cho cô cuộc sống mà cô mong muốn. Phó Quân Tiêu đột nhiên vươn tay ôm Đồng Kỳ Anh vào lòng, một tay to ôm eo cô, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô.

Anh khẽ nâng mặt cô lên, một đôi mắt ngấn nước ánh vào đôi đồng tử anh.

Khuôn mặt tuấn tú từ từ tiến lại gần cô, trên bầu trời là tiếng pháo hoa nổ tung giữa các vì sao, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực anh.

Khi đôi môi mỏng hạ xuống, Đồng Kỳ Anh vô thức trốn về phía sau.

Phó Quân Tiêu hôn vào không khí, khoảng cách giữa hai đôi môi đã thể hiện sự phản kháng của cô đối với anh.

Tim anh co thắt lại đau đớn, còn có vài phần ngượng ngùng.

“ọc” một tiếng, bụng cô kêu lên.

Đồng Kỳ Anh chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười: “Anh cả, em đói bụng.”

Lúc dự tiệc tối, những món ăn đó không hợp khẩu vị của cô nên cô không ăn nhiều.

Phó Quân Tiêu bất đắc dĩ nở nụ cười: “Vậy anh dẫn em đi ăn chút gì đó.”

“Được. Đồng Kỳ Anh giơ tay lên, gõ cằm nói: “Em muốn ăn thịt dê nướng”

Sau khi Đồng Kỳ Anh ăn uống no say, Phó Quân Tiêu đưa cô trở về trạng viên lớn nhà họ Phó.

Trước tiên, Đồng Kỳ Anh tặng sợi dây chuyền kim cương màu xanh tinh khiết “Tình yêu sinh tử màu xanh” cho bà Lãnh.

Bà Lãnh cầm sợi dây chuyền lên, yêu thích vuốt ve nó đến mức không nỡ buông tay.

Đồng Kỳ Anh ngồi trên băng ghế bên cạnh, mỉm cười nhìn bà Lãnh.

Kết quả, bà Lãnh thưởng thức xong, cất sợi dây chuyền vào hộp quà, sắc mặt thay đổi nhanh hơn cả lật sách: “Quân Tiêu đặc biệt tặng cho con.

Con nỡ tặng cho mẹ à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK