Chương 410: Giúp anh cởi thắt lưng
Hạ Đông Dương có chín người con trai, bạn thân nhất của mẹ Phó Quân Tiêu, cũng là mẹ đỡ đầu của anh chính là vợ của Hạ Kiến Quốc, cậu con trai nhỏ mà Hạ Đông Dương yêu quý nhất.
Cháu trai của Hạ Đông Dương có tên thế hệ là “Lăng”, cháu gái có tên thế hệ là “Huyền”, có 15 cháu trai và 3 cháu gái, tổng cộng là 18 người cháu, nhưng cháu gái út cũng chính là con gái út của mẹ đỡ đầu Phó Quân Tiêu và Hạ Kiến Quốc đã bị bắt đi khi vừa mới sinh ra, hiện vẫn chưa rõ tung tích.
Tuy nhiên, nghe nói rằng mẹ đỡ đầu của Phó Quân Tiêu bị rối loạn tâm thần do quá nhớ con.
Để xoa dịu cảm xúc của vợ mình, Hạ Kiến Quốc đã nhận nuôi một bé gái khác sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm với con gái mình, hơn nữa còn dùng tên của con gái ruột là “Hạ Huyền Tịch” để đặt cho cô con gái nuôi này.
Nói cách khác, cha đỡ đầu của Phó Quân Tiêu là Hạ Kiến Quốc, tuy Hạ Kiến Quốc có con trai nhưng năng lực lại không bằng Phó Quân Tiêu, vì vậy ở một số khía cạnh Hạ Kiến Quốc vẫn xem trọng Phó Quân Tiêu hơn.
Đó là tất cả những gì mà Nhiên Hoàng Minh biết.
Phó Quân Tiêu biết một chút về nhà họ Hạ, trước đây anh đã nghe ông nội và mẹ kể về chuyện này, nhưng ngoài chuyện gia đình của mẹ đỡ đầu ra, anh không còn nhớ bất cứ thứ gì khác.
“Đúng rồi Quân Tiêu, ngày sinh của Lạc Minh Ánh vừa hay trùng với ngày sinh của đứa con gái đã bị bắt đi của cục trưởng Hạ. Cậu nói xem, Lạc Minh Ánh có phải là con gái đã mất từ lâu của cục trưởng Hạ không? Hay là lấy một sợi tóc của cô ta đi làm xét nghiệm?” Nhiên Hoàng Minh đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, nghiêm túc hỏi.
Phó Quân Tiêu không cho là phải nói: “Đừng †ọc mạch”
Nếu Hạ Kiến Quốc muốn tìm con gái của mình, từ lâu ông ta đã dùng quyền hạn của mình rồi, nhưng sau nhiều năm vẫn chưa phái người đi tìm, điều này cho thấy cái gì?
Lý do cụ thể là gì, Phó Quân Tiêu không đoán được, cũng ngẫm không ra, nhưng có một trực giác mách bảo anh rằng Hạ Kiến Quốc dường như không muốn tìm lại đứa con gái này.
“Hai”, tớ thật sự không hiểu” Nhiên Hoàng Minh cảm thán không thôi.
Phó Quân Tiêu lần lượt đưa găng tay, cây lau nhà, mũ giấy và tạp dề cho Nhiên Hoàng Minh, hơi nheo mắt, hất cằm lên, lạnh lùng ra lệnh: “Những việc còn lại tớ giao cho cậu, tớ đi tìm Kỳ Anh. Cửa sổ lau không xong thì tiền lương tháng này đừng mong lấy được.”
“Trời đất ơi! Cậu là đồ tư bản đồ xấu xa!”
Nhiên Hoàng Minh khổ sở mắng: “Tớ còn chưa ăn sáng!”
“Bây giờ là mười một giờ!” Phó Quân Tiêu gõ vào đồng hồ trên cổ tay, xoay người bước xuống lầu.
Anh đi xuống cầu thang không thấy bóng dáng Đồng Kỳ Anh đâu nên đi vào nhà bếp.
Mà Đồng Kỳ Anh thực sự đang bận rộn trong bếp.
Trong căn bếp sạch sẽ và ngăn nắp, chiếc lọ sành trong nồi điện đang sôi ùng ục bốc khói nghi ngút, bên trong chính là món canh bào ngư và hải sâm được hầm đặc quánh, thơm phức.
Với kỹ năng nấu nướng của dì Lưu và Đồng Kỳ Anh, đã có thể mở một nhà hàng tại nhà.
“Kỳ Anh, anh rất hạnh phúc” Phó Quân Tiêu bước đến phía sau Đồng Kỳ Anh, đặt hai tay lên bụng cô.
Thân hình cao lớn của anh, bao bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô trong vòng tay.
Đồng Kỳ Anh vừa chọn món, vừa không nhịn được nói: “Nếu anh cả không kết hôn, cũng có thể sống chung với bác sĩ Nhiên”
Vừa rồi, hình ảnh hai người họ quả thực mang lại cảm giác chân thực quá mạnh, quá đã mắt.
“Nếu em không gả cho anh, anh thật sự định độc thân cả đời” Phó Quân Tiêu ghé đến bên tai Đồng Kỳ Anh, nhẹ nhàng cắn vành tai mềm mại của cô, thì thào nói.
Đồng Kỳ Anh rụt vai lại, chỉ cảm thấy lỗ tai dường như hơi nóng, khóe miệng không tự chủ được hơi nhếch lên, trong lòng có chút ngọt ngào không giải thích được.
Bàn tay to của anh vén mái tóc dài sau gáy cô ra, đôi môi mỏng di chuyển từ dái tai lên cổ cô, tay còn lại từ từ bò lên khỏi bụng cô.
Từng chiếc cúc áo trên vạt áo trước của cô bị anh cởi ra không chút lưu tình, bàn tay to thanh mảnh luồn vào trong áo sơ mi như một con rắn nước.
“Anh cả, mau dừng lại, đây là phòng bếp …”
Chỉ là một chút công phu lại khiến Đồng Kỳ Anh cảm thấy có chút khó thở, sắc mặt đỏ bừng.
Kể từ tối hôm qua, anh dường như nghiện cô, không cho anh “ăn” triệt để, trong lòng anh luôn nghĩ đến mấy chuyện này.
Vừa ẩn nhẫn, vừa thận trọng, nhưng vẫn không quên thử dụ cô vượt rào…
Anh không nói gì, thân thể áp chặt vào lưng Quần áo của cô bị anh làm cho xộc xệch, bộ ngực lộ ra một nửa, còn có dấu vết của anh trên bờ vai tròn trịa thơm tho.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy sau khi khóa thắt lưng kim loại của Phó Quân Tiêu chạm đến thắt lưng của cô, vì hai người dán quá chặt, khóa thắt lưng kim loại kia lại quá cứng, khiến cô khó chịu phàn nàn: “Anh cả, khóa thắt lưng của anh đụng phải em rồi”
Phó Quân Tiêu nhướng mày nở nụ cười, lại sờ sờ lỗ tai của cô, ái muội thì thầm trêu chọc: “Nếu như Kỳ Anh cho rằng thắt lưng của anh gây cản trở, chỉ bằng Kỳ Anh giúp anh cởi ra đi, thế nào?”
“Anh cả, đừng giỡn nữa” Đồng Kỳ Anh suýt chút nữa đã bị Phó Quân Tiêu dụ dỗ mê muội tâm trí, dừng đôi bàn tay to đang động của anh: “Bằng không, em sẽ nổi giận đấy “Bé cưng, ngoan, đừng tức giận.” Phó Quân Tiêu kịp thời thu lại tay, đôi môi mỏng nóng bỏng hôn lên gò má có chút nóng của Đồng Kỳ Anh, nói tiếp: “Anh đi ra ngoài một chuyến, trưa nay sẽ không ăn ở nhà”