Chương 507: Anh bị giam cầm
Khi nghĩ đến người đàn ông này đã giết Phó Quân Tiêu, trong tiềm thức Đồng Kỳ Anh nhắm mắt lại rồi bóp cò.
Nhưng kết quả, không có chuyện gì xảy ra.
Cậu Tứ bình tĩnh đi vòng qua phía sau Đồng Kỳ Anh, vươn tay vòng qua trước ngực Đồng Kỳ Anh, đồng thời cầm khẩu súng lục vào trong tay, bàn tay to lớn hướng về phía bồn tắm đã đổ đầy nước rồi nói: “Em yêu, hay là để anh dạy em cách bắn”
“Bang” Một âm thanh to lớn của viên đạn bị nước bóp nghẹt lại.
Đồng Kỳ Anh không có phản ứng gì, theo phản xạ mở mắt ra đã nhìn thấy một viên đạn ghim thẳng vào trong bồn tắm.
“Như thế nào?” Hơi thở của người đàn ông nhẹ nhàng phả vào vành tại của cô: “Đã học được chưa?”.
Sắc mặt Đồng Kỳ Anh tái nhợt, sàn thân khẽ run lên vì sợ hãi.
Có lẽ trong một giây tiếp theo, anh ta sẽ bắn chết cô!
Nghĩ đến đây, Đồng Kỳ Anh cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại chuẩn bị tâm lý đối diện với cái chết.
Nhưng không ngờ tới, một cái chạm nhẹ nhàng từ trên môi truyền đến khiến cô hốt hoảng mở to hai mắt ra.
Trong con người, khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiểu hiện lên quá rõ ràng. Giữa răng môi của cô, chính là hơi thở rất quen thuộc của anh.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy sống mũi chua xót, giọt nước mắt lớn như ngọc vỡ vụn, từ khóe mắt lăn dài xuống.
Lúc buông cô ra, anh thản nhiên cởi bỏ lớp mặt nạ lông vũ màu trắng trên mặt cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô.
“Anh cả, em tưởng anh.” Đồng Kỳ Anh muốn gì đó nhưng lại thôi, âm thanh hơi nghẹn ngào như không nói nên lời.
Phó Quân Tiêu vuốt nhẹ sống mũi cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Em đúng thật là vừa gan dạ vừa ngốc nghếch. Lần nào cũng suýt phá vỡ kế hoạch của anh”
“Lần nào?” Đồng Kỳ Anh không tin được khịt mũi một cái.
“Không phải bây giờ em nên bình an vô sự ngồi ở nhà sao? Sao còn chạy lung tung đến đây.” Phó Quân Tiêu cười bất đắc dĩ.
Đồng Kỳ Anh chớp chớp mắt nhìn Phó Quân Tiêu tỏ vẻ không hiểu vì sao.
Từ khi anh đột ngột nhờ Bùi Hải Đăng thay anh tiếp quản tập đoàn Phó Thị, còn anh thì đưa đoàn đội đi sang Pháp, cô đã bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng chẳng qua là lúc đó cô tưởng rằng anh chỉ đang chọc giận cô.
“Bây giờ, có phải em nên nói cho anh tất cả những gì mà em biết không?” Phó Quân Tiêu nói tiếp.
lại không có phản ứng gì hết?”
Phó Quân Tiêu bị câu hỏi này của cô làm cho không nhịn được cười lên.
Em nghĩ khẩu súng thật này là một khẩu súng lục đồ chơi hay sao? Chỉ cần bóp cò thì viên đạn sẽ bắn ra ngoài? Chốt an toàn còn chưa gạt xuống, còn muốn nổ súng bắn người.
Cô gái nhỏ của anh thật sự rất ngốc nghếch đáng yêu.
“Em nên cảm thấy may mắn, nếu không em sẽ bị buộc tội giết chồng” Phó Quân Tiêu cười nói.
Đồng Kỳ Anh thấy anh không chịu trả lời cô, đành đổi chủ đề hỏi: “Anh trả lời câu hỏi của em trước, em sẽ nói với anh những gì em biết.”
“Được thôi” Phó Quân Tiêu gật đầu.
Sau đó Đồng Kỳ Anh hỏi: “Em muốn biết đầu đuôi câu chuyện về việc “giả chết” của anh. Còn có, làm thế nào mà anh trở thành cầu Tứ trong Dạ Hoặc? Cậu Tứ thực sự là ai? Anh có gặp nguy hiểm hay không? Rốt cuộc anh đang điều tra cái gì?”
“Sau này anh sẽ trả lời cho em biết những câu hỏi tại sao” này. Chỉ có điều bây giờ, em phải về nhà đợi anh cho đàng hoàng có được không?”
Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng vuốt má Đồng Kỳ Anh, dịu dàng dỗ dành nói: “Kỳ Anh, em là điểm yếu duy nhất của anh. Anh đã cố gắng hết sức để che giấu tầm quan trọng của em đối với anh. Họ không biết sự tồn tại của em, vì vậy em mới an toàn. Nhưng mà, không phải lúc nào anh cũng có cách đảm bảo cho em được an toàn. Cho nên.”
“Cho nên, đó là lý do tại sao anh đột nhiên nhẫn tâm với em, rồi đột nhiên lại mềm lòng với em, phải không?” Đồng Kỳ Anh nghẹn ngào.
Là do anh đưa cô vào thế giới của anh, cho đến khi cô thực sự yêu anh, anh lại đẩy cô ra xa mình.
“Bởi vì, anh thật sự không thể buông em ra, anh sợ mất em, trong lòng vẫn luôn chần chừ” Bỗng nhiên giọng điệu của anh trở nên trầm hẳn.
Ban đầu, khi cô xuất hiện trong thế giới của anh, kế hoạch của anh vẫn chưa chính thức thực hiện.
Anh nghĩ rằng anh vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình vừa có thể cùng cô kết hôn và sinh con, mãi về sau, khi Nhiên Hoàng Minh nhắc nhở anh tìm Hạ Huyền Tịch mượn danh nghĩa, anh mới thực sự nhận ra sự tồn tại của Kỳ Anh chính là mối đe dọa chết người nhất đối với anh.
Anh luôn nhân cơ hội cãi vã với cô để xua đuổi cô đẩy cô ra xa mình, nhưng anh không ngờ rằng những phản ứng của cô luôn khiến anh trở tay không kịp, khiến anh mềm lòng và không muốn buông tay cô.
Có lẽ, là do anh ích kỷ.
Rõ ràng là đang đứng trong lúc nguy hiểm cận kề, nhưng anh lại không muốn để mất cô, liều lĩnh trói buộc cô lại bên mình.
“Cho nên, anh cả muốn để em biến thành một con chim hoàng yến được anh nuôi trong lồng sao?” Vẻ mặt Đồng Kỳ Anh đau khổ hỏi.
Ngay từ đầu, anh “bắt” cô, “nhốt” trong “lồng vàng” mà anh chuẩn bị cho cô, “cho” cô ăn những thức ăn đắt tiền nhất, nhìn cô ở trong lồng vàng của anh, chỉ cần nhìn thấy cô đã khiến anh hò reo vui sướng.