Chương 610: Đấu không lại ông ta
Nhiềên Hoàng Biên ghen tị với Phó Quân Tiêu, thấy Đồng Kỳ Anh vội vã leo từ giường xuống thì vội quát lên: “Đi đâu hả?”
“Tất nhiên là đi gặp chồng tôi rồi!” Đồng Kỳ Anh tức giận đáp trả.
Nhiên Hoàng Biên nghiêm nghị trừng mắt với Đồng Kỳ Anh: “Con ngoan ngoãn đợi ở đây, không có lệnh của bố, con đừng hòng rời khỏi nơi này nửa bước!”
“Ông..”.
Đồng Kỳ Anh chưa nói xong, Nhiên Hoàng Biên đã cùng cấp dưới ra ngoài rồi, Đồng Kỳ Anh ra cửa, phát hiện rằng cái cửa này đã bị khóa trái rồi. Cô tức tối chửi một câu: “Lão già họ Nhiên chết tiệt!”
“Nhóc thối, bổ là bố con!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng mắng trả làm cho Đồng Kỳ Anh giật mình nhảy dựng lên.”
Lão già Nhiên Hoàng Biên kia vẫn chưa đi! Đồng Kỳ Anh vội kêu lên: “Ông mở cửa ra! Thả tôi ra!”
“Bố còn nghĩ là con quên hết những chuyện mới đây rồi cơ đấy, ra là vẫn chưa quên, không quên thì tốt. Con nhớ kĩ cho bố, từ nay về sau, bố là bố của con. Con không muốn nhận thì cũng phải nhận!” Nhiên Hoàng Biên tụng xong mấy câu liền rời khỏi.
Chỉ để lại Đồng Kỳ Anh ở lại trong phòng bực bội một mình.
Sau đó, Nhiên Hoàng Biên ra khỏi căn cứ, một mình đi gặp Phó Quân Tiêu.
Thấy Nhiên Hoàng Biên đến, Phó Quân Tiêu cũng không hề ra lệnh cho người thu lại vũ khí, mà chĩa thẳng vào Nhiên Hoàng Biên Nhiên Hoàng Biên vẫn cứ ung dung mà đi đến trước mặt Phó Quân Tiêu. Ông ta liếc nhìn Phó Quân Tiêu, cười khẩy: “Cậu đối xử với bố vợ thế này sao?”
Bố vợ?
Phó Quân Tiêu ngẩn ra.
Trước đây anh chỉ biết Kỳ Anh là cháu ngoại của Hạ Đông Dương, là anh em họ với Phó Quân Bác. Thế nhưng tên Nhiên Hoàng Biên đang nói “bố vợ” gì đây?
Phó Quân Tiêu ngoắc tay, những người mặc đồ đen phía sau đều hạ vũ khí xuống.
Nhiên Hoàng Biên đắc ý cười: “Chỗ này của tôi không chứa được nhiều người của cậu như vậy đầu, một mình cậu đi vào với tôi là được rồi.”
Phó Quân Tiêu khoát tay, đám người áo đen phía sau đều quay lưng đi khỏi hết.
Nhiên Hoàng Biên không nói nữa, quay vào trong căn cứ.
Phó Quân Tiêu cũng đi vào theo ông ta.
“Tôi có thể cho cậu gặp con gái tôi, thế nhưng cậu phải bảo nó nhận tôi làm bố” Nhiên Hoàng Liên đi trước, lên mặt ra điều kiện với Phó Quân Tiêu.
“Ông lấy máu của Kỳ Anh chế thuốc, dùng xong còn muốn cô ấy nhận ông làm bố sao? Ông không thấy buồn cười à?” Phó Quân Tiêu lạnh lùng giễu cợt.
Nhiên Hoàng Biên đột ngột dừng bước, quay lại chỉ tay vào mặt Phó Quân Tiêu gào lên: “Nếu hồi đó Bạch Vi không nhìn trúng bố cậu thì tôi cũng đâu có rơi vào cảnh xa vợ mất con như thế này?”
“Vậy nên ông vì yêu sinh hận giết chết bố tôi?” Phó Quân Tiêu híp mắt, trong mắt anh bắt đầu xuất hiện sự tàn bạo.
Nhiên Hoàng Biên sợ đến mức mất hết khí thế khi nãy, ấp úng nói: “Tôi, tôi muốn giết thôi! Nhưng, tôi chưa ra tay thì, bố cậu đã bị người khác làm nhiễm virut rồi.”
“Cho nên ông thấy người chết mà không cứu?” Phó Quân Tiêu quát.
Nhiên Hoàng Biên lại phản bác: “Ai nói là tôi thấy chết không cứu? Tôi nói cho cậu biết, nếu Bạch Vi không cầu xin tôi, tôi còn lâu mới cứu bố cậu!
Vấn đề là bố cậu đã nhiễm một loại virut mà dân gian vẫn gọi là “cổ độc” của Miêu Cương. Tôi còn bắt Long Linh Mộc đi tìm mẹ nó là Long Trầm Hương để mang “cổ trát” từ chỗ mẹ nó về để cứu ông ta. Ai ngờ nửa đường Long Linh Mộc và cả “cổ trát” đó lại mất tích”
“Nhưng trước kia các người khai là Long Linh Mộc tự tử.” Phó Quân Tiêu hơi cau mày.
Nhiên Hoàng Biên nói tiếp: “Chuyện này liên lụy rộng, nếu tra hết ra sẽ rất phiền toái. Huống hồ cái tính cương trực công minh của bố cậu đắc tội không biết bao nhiêu người rồi, gặp đúng lúc Hạ Kiến Quốc đang chuẩn bị lên chức, ông ta đương nhiên không muốn bị chuyện của bố cậu và Long Linh Mộc cản trở tiền đồ của mình rồi. Chính vì thế nên mới phải truyền tin ra bên ngoài là bổ cậu đã hi sinh vì tổ quốc, còn Long Linh Mộc đã tự tử”
“Các người đúng là một lũ ích kỉ!” Phó Quân Tiêu siết chặt hai nắm đấm.
Sâu trong lòng Nhiên Hoàng Biên lại đang thấy khó hiểu. Kỳ thực, người hạ lệnh ám sát Phó Quân Tiêu không phải là ông ta.
Kể cả Đồng Kỳ Anh không phải con gái ông ta, ông ta cũng không thể chỉ vì chuyện Bạch Vi không yêu mình mà giết con trai của Lãnh Vệ Phong được.
Chỉ là chuyện này, ông ta chỉ có thể gánh vác một mình.
Nhiên Hoàng Biên cũng có nỗi khổ của mình, nhưng không thể nào nói ra được.
“Cậu đưa Kỳ Anh về, sau này hãy đối xử với nó thật tốt. Đừng đối đầu với Hạ Kiến Quốc nữa, cậu có đấu thế nào, cũng không đấu lại được ông ta đâu.” Nhiên Hoàng Biên bóng gió nói.