Chương 402: Chuyện giữa vợ chồng với nhau
Không biết đã qua bao lâu, Đồng Kỳ Anh đang nằm trên giường lớn bày tư thế hình chữ “đại” thì một tràng tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên, nháy mắt khiến lông mao toàn thân của cô dựng đứng cả lên.
Giờ phút này cảm giác của cô giống như bản thân mình là cô gái quàng khăn đỏ, còn người đàn ông ngoài cửa chính là một lão sói xám.
Hiện tại cảm giác của cô đối với anh cả không giống với cảm giác đối với Phó Quân Bác.
Vì thế về phương diện chuyện phải làm giữa hai vợ chồng cũng không phải là cô già mồm, mà là có thật sự không thể phát sinh quan hệ tình dục trên cơ sở không có tình yêu.
“Kỳ Anh, anh đổ sữa vào bồn cho em, đợi lát nữa em qua đây ngâm tắm” Thanh âm Phó Quân Tiêu truyền từ ngoài cửa vào, êm tai đến mức có thể khiến người nghe được lỗ tai cũng có thể mang thai.
Đồng Kỳ Anh hơi giật mình sửng sốt, vội vàng từ trên giường đứng lên đi tới trước cửa, cách một cánh cửa uyển chuyển cự tuyệt: “Không cần đâu, quá phiền phức!”
“Em yên tâm, lần này em có thể một mình an tĩnh tắm” Phó Quân Tiêu nói xong liền đi.
Đồng Kỳ Anh mơ hồ nghe được tiếng bước chân anh rời đi.
Đại khái một lát sau cô mới đè tay nắm cửa vặn ra nút khóa, hiếu kỳ mà đi ra ngoài.
Căn phòng cách vách, trong phòng ngủ của Phó Quân Tiêu truyền ra tiếng nước róc rách.
Đồng Kỳ Anh đi chân trần theo thanh âm tiến vào cửa, hương hoa hồng cùng với hương sữa bò tinh thuần thấm vào ruột gan, xông vào mũi.
Cô không nhanh không chậm đi đến bên ngoài cửa phòng tắm, chỉ thấy trong phòng tắm rộng rãi, Phó Quân Tiêu co chân ngồi ở trên bậc thang của bồn tắm lớn mát xa, trong lòng là một rổ hoa hồng đã được rửa sạch sẽ, anh nhẫn nại mà lột bỏ một nhúm lại một nhóm cánh hoa, rải vào trong bồn tắm đầy sữa bò.
Cổ áo sơ mi trắng của anh có chút mở rộng, cơ ngực gợi cảm hai bên như ẩn như hiện, ống tay áo sơ mi cuốn tới khuỷu tay, lộ ra làn da có màu lúa mạch, quần tây cắt may vừa vặn làm nổi bật lên đôi chân thon dài đẹp mắt.
Giờ khắc này, Đồng Kỳ Anh nhìn đến xuất thần, đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông đang hết sức chuyên chú bố trí hoa hồng và sữa bò cho cô tắm rất đẹp trai, rất gợi cảm, rất mê người.
Bỗng nhiên trong trái tim cô nháy mắt bùng lên một vài cảm giác chấn động khác thường.
Đột nhiên hoàn hồn lại, Đồng Kỳ Anh phát hiện được tình cảm khác thường của mình thì trong lòng có chút kinh ngạc.
Thế nhưng kỳ quái là cô lập tức lại cho rằng, anh cả sở dĩ không có việc gì mà lại hiến ân cần, tám chín phần mười là không có ý tốt.
Chẳng qua bây giờ cô thấy anh cả nghiêm túc như thế, còn không có phát hiện cô đứng ngoài cửa phòng tắm, trong lòng bỗng nhiên sinh ra ý đùa dai.
Thế nhưng lúc cô bước vào phòng tắm, rón rén đi đến phía sau anh thì bàn chân bỗng nhiên giẫm lên thứ gì đó, dưới chân truyền đến một trận nhói nhói khiến cô “a” một tiếng mà có chân lùi lại, kết quả bởi vì trên mặt đất có nước mà trượt chân, trong tâm không ổn mà sắp ngã.
Mắt thấy cả người cô sắp ngã, cả đầu sắm bị nhúng vào trong bồn tắm lớn thì Phó Quân Tiêu nghe thấy tiếng đứng dậy, theo bản năng bảo vệ đầu của cô, một tay khác thì nhanh nhẹn ôm lấy eo cô, nhưng bởi vì lực đẩy quá lớn, thân thể của anh lại không có điểm chống đỡ, do đó không kịp chuẩn bị gì đã phải cùng cô ngã vào bồn tắm lớn.
“Rào rào”.
“Khụ khụ… khụ khụ khụ!” Đồng Kỳ Anh bị kinh sợ nên uống phải mấy ngụm nước, trong miệng và mũi tràn đầy mùi vị của sữa bò.
Cô theo bản năng ôm lấy cổ Phó Quân Tiêu, dùng sức mà bám vào trong ngực anh, tựa như bản năng cầu sinh của người chết đuối, một phút cũng không dám buông lỏng.
“Không có việc gì! Không có việc gì rồi! Có anh ở đây…” Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng VỖ về sống lưng Đồng Kỳ Anh, ôn nhu mà kiên nhẫn trấn an nói.
“Khụ khụ…” Hai tay Đồng Kỳ Anh ôm lấy cổ anh, đáng thương vùi đầu dựa vào trên lồng ngực anh ho khan không dứt.
Cô hoảng loạn ngước mắt, đối mặt với đôi mắt đen giống như chuyên môn để mê loạn tâm trí cô của anh, trái tim lập tức đập loạn nhịp.
Chiếc váy lụa trắng ướt đẫm trở bên hơi trong suốt, phác họa ra hình dáng nội y của cô, bộ ngực sữa xinh xắn tinh tế nửa lộ trên những cánh hoa hồng.
Mà áo sơ mi trắng trên người anh đã ướt đẫm cũng trở nên hơi trong suốt, dán chặt vào lồng ngực tráng kiện mà gợi cảm của anh.
Hơi thở hormone dần dần trở nên nồng đậm, dưới lông mày kiểm dày đậm của Phó Quân Tiêu, nổi bật lên là đôi mắt đen thâm thúy đang bắn ra những tia sáng quyến rũ.
Chóp mũi của anh ngạo nghễ đứng thẳng, đôi môi mỏng hình dáng rõ ràng phác họa ra một nụ cười mỉm mê người.
Đồng Kỳ Anh lại một lần nữa nhìn đến xuất thần, vì ngượng ngùng mà trên hai gò má càng ngày càng đỏ, nhịp tim cũng theo đó mà càng ngày càng nhanh.
Cô nhìn thấy hầu kết gợi cảm của anh dịch chuyển lên xuống, cô mím mím môi, chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình đang kìm nén một ngụm khí bẩn, toàn thân cũng đang dần dần nóng lên.
Phó Quân Tiêu ôn nhu mà nhìn cô, quan tâm hỏi: “Đã tốt hơn chút nào chưa?”
“Ừm” Đồng Kỳ Anh nhu thuận gật gật đầu, đang muốn đứng dậy thì lại phát hiện hai chân của mình như đang nhũn ra.
Anh hơi nhếch khóe môi: “Kỳ Anh, có thể chứ?” “Có thể cái gì?” Cô biết nghe lời phải, nhỏ giọng hỏi.
Hỏi xong câu này cô liền hối hận, bởi vì giờ cô mới phản ứng được anh nói “có thể chứ là chỉ cái gì.
“Anh muốn.” “Thế nhưng mà chân em đau” Đồng Kỳ Anh vội vàng ngắt lời Phó Quân Tiêu.
Tim Phó Quân Tiêu thắt lại, mày kiếm nhíu chặt, lo lắng nói: “Để anh xem một chút.”
Anh nói xong thì bàn tay cũng đã cầm bàn chân nhỏ của cô lên từ trong sữa tắm. Chỉ thấy trong lòng bàn chân của cô bị thứ gì đó đâm ra thành mấy cái chấm đỏ.