"Cô đã nói là nhà cô không có gì rồi, tôi còn phải lục soát cái gì chứ?" Phó Diệc Phàm cười nhạt, giọng nói lạnh lùng.
Tần Sơ Hạ lại cố chấp với anh, nói: "Vậy nếu như anh không lục soát, chẳng phải là uổng công muốn vào nhà tôi ở sao? Còn phí mất công tôi chờ anh cả đêm! Tôi cố ý khóa trái cửa phòng lại, tăng thêm chút độ khó cho anh, kết quả anh mở khóa được một nửa, đã không thấy tăm hơi của bóng người đầu rồi!”
"Có phải tôi không lục soát, cô không ngủ nổi có đúng không?"
Phó Diệc Phàm nhìn vẻ mặt tích cực của Tần Sơ Hạ thoáng có phần đáng yêu, đột nhiên tức đến nỗi bật cười.
"Ừ!" Tần Sơ Hạ vừa nghẹn nín lại vừa nghiêm trang đáp một tiếng: "Tôi còn tưởng rằng sẽ kích thích giống như trong phim ảnh vậy, kết quả là chẳng có cái gì xảy ra cả!"
Cô biết rõ, cô và anh sinh ra ở hai thể lực đối lập nhau, sự đấu tranh giữa hai mặt đối lập là không thể nào tránh khỏi.
Thế nhưng, cô hy vọng trải qua lần này, anh sẽ không nghi ngờ cô nữa.
"Vậy cô đi vào trong khóa trái cửa lại, ngoan ngoãn nằm trên giường đi ngủ, tôi sẽ len lén mở khóa vào trong lục soát phòng của cô"
Phó Diệc Phàm khoanh hai tay trước ngực, hơi nâng khóe miệng lên, đối xử với Tần Sơ Hạ không khác gì đối xử với một bạn nhỏ vui đùa không ngớt trong nhà trẻ vậy.
Tần Sơ Hạ càng thêm vui vẻ, mới vừa bước được một bước đã đi vào trong phòng, kết quả và động tác cất bước động đến cái mông bị đau, một cảm giác đau đớn lâm râm nhói lên.
Cô "suýt xoa" một tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng xoay người. Sau đó, vừa xoa xoa cái mông bị đau, lại vừa cười khúc khích với Phó Diệc Phàm , từ từ lui về phía sau đi vào bên trong phòng, sau đó mới khóa trái cửa phòng lại.
Sau khi vào phòng, Tần Sơ Hạ nằm xuống giường lớn tự nhiên xoa cái mông. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sâu sắc, cái gì gọi là ngã nở hoa mông. Thật sự là đau chết cô rồi...
Thế nhưng, cô nằm úp sấp trên giường một hồi, cũng không thấy Phó Diệc Phàm mở cửa ra.
Khi trong lòng còn đang hoài nghi, cửa phòng "Răng rắc" vang lên một tiếng. Tần Sơ Hạ bối rối, vội vàng túm chăn đắp lên trên người mình, sau đó giả vờ đang ngủ.
Tiếng bước chân từ từ tới gần, bên mép giường bị lún xuống.
Tần Sơ Hạ giật mình, nghe được lời nói quan tâm của Phó Diệc Phàm vang lên trên đỉnh đầu:
"Tôi vừa mới đến nhà bếp lấy đá, cô chườm đá trước đi. Nếu như vẫn còn đau không chịu được, tôi dẫn cô đến bệnh viện"
Giọng nói của anh dịu dàng đi rất nhiều.
Tần Sơ Hạ bò ra khỏi chắn, thấy Phó Diệc Phàm đã mở đèn trong phòng từ lúc nào, ngồi ngay ngắn bên mép giường của mình, trong tay còn dùng khăn mặt bao quanh cục đá, trong lòng lập tức cảm thấy rất ấm áp.
Cô giống như một đứa trẻ nít vậy, nghiêng đầu tựa vào khuỷu tay, cười híp mắt nhìn Phó Diệc Phàm, nói: "Phó Diệc Phàm, thực ra thì anh rất biết chăm sóc người khác"
Nói đến đây, cô vừa cầm lấy khăn mặt bao quanh cục đá trong tay anh đặt xuống chỗ đau, vừa tiếp tục cảm động nói: "Nếu như tôi cũng có một anh trai lớn như anh, chắc chắn sẽ không ai dám bắt nạt tôi!"
Tần Sơ Hạ nghĩ tới đây, nhanh trí động một cái, lại đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng kỳ lạ, dạt dào mơ ước mà chống lại ánh mắt của Phó Diệc Phàm.
Đang lúc cô ấy vừa mở miệng muốn nói tiếp cái gì đó, Phó Diệc Phàm không chút thương cảm nào mà cắt đứt lời cô: "Tôi chỉ nhận một người em gái là Mộc Miên thôi, nên là cô đừng có mơ tưởng!"
"Tôi không phải muốn nhận anh làm anh trai tôi!" Tần Sơ Hạ chống nửa người, nói tiếp: "Anh có thể cứu tôi ra khỏi chỗ quỷ quái kia, chứng tỏ ở đây anh nhất định là có người quen! Vậy anh có thể giúp tôi tìm một người bạn trai không? Để tôi mang về nhà gặp ông nội với bà nội! Tôi muốn kiểu đàn ông mạnh mẽ có cơ bắp, cao hơn cái tên to con kia! Như vậy, nếu như mấy chị họ biết bạn trai tôi rất lợi hại, mấy chị ấy chắc chắn sẽ không dám bắt nạt tôi nữa!"