Mục lục
Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi (full) – Phó Quân Tiêu – Nặc Kỳ Anh (Truyện tác giả: Ngoc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 523: Cô ta dụ dỗ anh vượt rào

Động tác này của cô ta đã vờ như vô tình rồi, nhưng trong lòng cô ta biết rõ thế này rất vô liêm sỉ, cố ý dụ dỗ một người đàn ông đã có vợ.

Giác quan thứ sáu của Lạc Minh Ánh cho cô ta biết rằng, nhất định chuyện tình cảm của Phó Quân Tiêu và Đồng Kỳ Anh đã có gì đó sứt mẻ.

Giờ đây cô xen vào chính là thời cơ tốt nhất.

Thế nhưng Phó Quân Tiêu chỉ mãi nhìn thẳng về phía trước, giơ tay lên bắt lấy cổ tay cô ta. Anh siết đau đến mức cô ta chỉ đành buông anh ra.

Anh lạnh lùng nói: “Ngoài Kỳ Anh ra tôi không thích có người phụ nữ khác chạm vào, tốt nhất là cô tránh.”

“Tôi sẽ không đi Mĩ đầu, có chết tôi cũng không đi. Dù anh có cho người trói tôi lại mang đi tôi cũng sẽ đi bằng chính đôi chân của mình trở về! Cả đời này, tôi, Lạc Minh Ánh, sẽ không đi đâu hết. Tôi chỉ ở lại tập đoàn Phó Thị, canh giữ “giang sơn” của anh, đợi anh quay về mà thôi” Lạc Minh Anh vội vã ngắt lời Phó Quân Tiêu.

“Vậy thì tùy cô, xuống xe!” Phó Quân Tiêu khó chịu chau mày.

Tiếp đó, Lạc Minh Ánh thâm tình, chân thành nói: “Anh cả, tôi vĩnh viễn sẽ không nói ra ba chữ kia. Anh không cho tôi nói, tôi sẽ không nói nữa.

Thế nhưng tôi cảm thấy anh đã biết tâm ý của tôi đối với anh là gì rồi. Chỉ vậy thôi, tôi đã thấy đủ rồi.”

“Đừng có động vào Kỳ Anh, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đầu” Phó Quân Tiêu nhíu mày.

Lạc Minh Ánh cười nói: “Anh cả, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện khiến anh hận tôi, ghét bỏ tôi đâu. Anh cảm anh nhất định phải bình an trở về đấy.”

Cô ta sảng khoái nói xong rồi thì mở cửa xe, ôm túi xách của mình nhảy xuống.

Lạc Minh Ánh vừa đóng cửa lại, Phó Quân Tiêu liền lái xe đi thẳng.

Nhưng cô ta vẫn đứng đó lưu luyến nhìn về hướng anh đi.

Lúc trước Nhiên Hoàng Minh đưa cô ta đến nhà riêng của Phó Quân Tiêu, kì thực cô ta đã từng hỏi anh ta trên đường đi rằng rốt cuộc cô ta kém Đồng Kỳ Anh ở điểm nào.

Vốn dĩ cô ta rất mong chờ rằng Nhiên Hoàng Minh sẽ cho cô ta một câu trả lời thích đáng, nhưng anh ta chỉ nói rằng: “Cho dù cô có là người phụ nữ thích hợp với Phó Quận Tiêu nhất trên đời này, nhưng suy cho cùng cô vẫn không phải là Đồng Kỳ Anh”

Lần này Phó Quận Tiêu đi, một lần là mất dạng.

Có điều đến chập tối ngày thứ hai Nhiên Hoàng Minh mới nhận được lệnh truy nã toàn cầu Phó Quân Tiêu.

Nghe chừng Phó Quân Tiêu đã thành công cứu Lý Nhã Uyên rồi.

Muốn vào được phòng giam của Cục An Ninh Quốc tế cứu Lý Nhã Uyên ra ngoài thì sao có thể không để lộ thân phận của mình được.

Hệ thống canh phòng trong cục vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa đều dùng hệ thống an ninh công nghệ cao. Nếu Phó Quân Tiêu muốn cứu Lý Nhã Uyên từ trong đó ra thì chỉ có thể lợi dụng thân phận vô cùng đặc thù kia của anh mà thôi.

Đối với việc cứu Lý Nhã Uyên của Phó Quận Tiêu, Cục trưởng Hạ Kiến Quốc, cũng chính là bố nuôi của Phó Quân Tiêu, còn tự đi thẩm vấn Nhiên Hoàng Minh.

Đương nhiên là Nhiên Hoàng Minh nói rằng mình không hề biết chút tin tức gì, nhưng vẫn bất đắc dĩ phải thêm mắm dặm muối vào: “Đời sống riêng tư của Quân Tiêu vốn đã loạn cào cào rồi mà, trước thì có ngôi sao nữ, rồi lại còn thư kí nữ.

Cậu ta lấy cô vợ về làm cảnh chứ lúc nào cũng lén lút ăn vụng bên ngoài, hết cô này đến cô khác. Không biết chừng lúc còn làm cậu Tư trong pháo đài cổ của tập đoàn người mạo hiểm cậu ta đã sớm tối quấn quýt, nảy sinh tình cảm với cái cô Lý Nhã Uyên kia rồi cũng nên.”

“Thế thì mang “chính cung” của nó đến đây! Tôi không tin là bắt được vợ nó mà nó còn không ngoan ngoãn nghe lời, về đây nhận tội!” Có vẻ Hạ Kiến Quốc thật sự đã bị hành động của Phó Quân Tiêu làm cho tức điên lên mất rồi.

Phải biết là ông ta coi trọng Phó Quân Tiêu đến mức nào chứ, thậm chí ông ta còn nghĩ sau khi mình về hưu rồi cái ghế này chắc chắn sẽ do Phó Quân Tiêu tiếp quản.

Giờ thì hay rồi, Phó Quân Tiêu thế mà lại tổn thương người làm bố nuôi như ông ta đến vậy.

“Tôi nói với sếp này, giờ tôi giúp ông đưa chính cung” của cậu ta đến đây cũng vô dụng thôi. Ông nghĩ mà xem, Quân Tiêu vì cô Lý Nhã Uyên kia phản bội cả tổ chức của chúng ta. Có thể thấy rằng trong lòng cậu ta đã mê cô Lý Nhã Uyên kia lắm rồi. Nếu cậu ta nghĩ đến vợ thì làm phản có ích gì đâu? Huống hồ ông đã đồng ý với cậu ta sẽ không bắt cô ấy, không thẩm vấn cô ấy rồi. Thế nên là “chính cung” ấy không thể thành con át chủ bài để ông ép Quận Tiêu vào khuôn khổ được đâu” Nhiên Hoàng Minh từ tốn nói.

Thực ra, anh ta đang bảo vệ cho sự an toàn của Đồng Kỳ Anh.

Chuyện anh ta đã hứa với Quân Tiêu, anh ta nhất định phải làm được.

Nếu như Đồng Kỳ Anh bị đưa đến Cục An Ninh này, chắc hẳn cô sẽ không được yên ổn đâu.

Cho dù cô không bị thẩm vấn hay tra tấn bức cung thì cũng sẽ bị mang đến phòng thí nghiệm tâm lý, tinh thần sẽ bị giày vò khổ sở một phen.

Lý Nhã Uyên đã bị bọn họ ép cho đến mức chỉ còn nửa cái mạng. Giờ nếu Đồng Kỳ Anh phải vào đó mà để Phó Quân Tiêu biết được, anh không phá nát cái Cục An Ninh này mới là lạ.

Hạ Kiến Quốc suy đi tính lại, thấy rằng lời Nhiên Hoàng Minh nói cũng hợp lí.

Đợi đến khi Nhiên Hoàng Minh họp xong các loại ở Cục An Ninh, gặp mặt các lãnh đạo xong rồi trở về nhà riêng thì Phó Quân Tiêu đã đi được bảy ngày rồi.

Anh ta vừa đến, thím Lưu đã báo ngay cho anh ta, trong lòng cũng lo lắng vô cùng: “Bác sĩ Nhiên, mợ cả không chịu uống thuốc cậu kê.”

“Cô ấy đã bớt sốt chưa?” Nhiên Hoàng Minh hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK