Chương 555: Cô ở lại đây đợi anh
Đồng Kỳ Anh không chút do dự trả lời: “Em sẽ ở lại đây chờ anh.”
“Được” Phó Quân Tiêu khẽ cười.
Vào bữa tối, ông nội Phó Hoằng Khôn đã gặp Đồng Kỳ Anh, và cũng như trước đây, thái độ của ông ấy đối với Đồng Kỳ Anh vẫn là thờ ơ, không nóng không lạnh.
Sau khi tàn tiệc, Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Tiêu đang đi trên hành lang trở về phòng, cô không nhịn được mà hỏi anh: “Có phải là ông nội không thích em đúng không?”
“Đó là tính cách của ông rồi, em đừng quá để ý” Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng đáp.
Gần đây, câu mà anh nói với cô nhiều nhất, có lẽ chính là “đừng quá để ý đến bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, Đồng Kỳ Anh cũng không thật sự để chuyện này vào bụng, thay vào đó, cô quan tâm đến anh nhiều hơn: “Anh đi Thuận Canh khoảng bao lâu mới có thể quay về?”
“Tối mai anh sẽ trở lại” Phó Quân Tiêu đáp.
Gió bắt đầu nổi lên, từng cơn gió lướt qua hành lang bên hồ mang theo hơi lạnh, mặt hồ sen gợn sóng lăn tăn, ánh trăng cũng theo đó mà dập dờn.
Phó Quân Tiêu nhanh chóng cởi áo khoác, choàng lên vai Đồng Kỳ Anh.
Thời gian này, anh cảm thấy rất thoải mái khi được ở bên cô.
Thậm chí trong lúc vô tình, anh còn chẳng nhận ra rằng bản thân đã không còn nghiện thuốc lá nữa, sắc mặt nhìn qua cũng đã có sức sống hơn nhiều.
Lúc này, trong lòng Đồng Kỳ Anh cảm thấy rất ấm áp, cô lập tức rúc vào vòng tay của Phó Quân Tiêu, vươn tay ôm lấy eo anh, dựa đầu lên ngực anh rồi nói: “Vậy thì em cũng sẽ ủ ấm cho anh”
Phó Quân Tiêu vui vẻ cười, rất tự nhiên mà ôm lấy bờ vai Đồng Kỳ Anh, cùng nhau trở về phòng.
Từ khi anh đưa cô trở về bên mình, hai người chưa từng làm chuyện vợ chồng, hơn nữa vẫn còn là ngủ giường riêng.
Anh biết hiện tại, cô chỉ là phụ thuộc vào anh, vẫn chưa đủ để gọi là tình yêu.
Phòng của bọn họ chia làm gian trong và gian ngoài, buổi tối, Đồng Kỳ Anh ngủ trên giường lớn ở bên trong, còn Phó Quân Tiêu thì ngủ trên ghế sofa ở gian ngoài.
Nửa đêm, Phó Quân Tiêu nằm nghiêng người, mặc dù mắt đã nhắm chặt nhưng đại não của anh vẫn không ngừng hoạt động.
Không bao lâu sau, anh đã nghe được tiếng thở nhè nhẹ của Kỳ Anh. Ánh trăng lọt qua khung cửa sổ bằng giấy, khiến cho mọi vật trong phòng đều trở nên mờ ảo.
Phó Quân Tiêu bởi vì không ngủ được nên dứt khoát ngồi dậy, đôi mắt đen láy của anh vô tình lướt về phía gian trong.
Xuyên qua tấm rèm hạt, có thể thấy hơn nửa chiếc chăn bông đã bị đẩy về phía mép giường.
Phó Quân Tiêu thấy vậy thì bước xuống khỏi ghế sofa, vén tấm rèm che lên, nhẹ nhàng bước vào gian trong.
Trang viên lớn của nhà họ Phó là một toà nhà cổ, cho nên đồ đạc trong phòng cũng được bày biện giống như trong các cung điện xưa.
Sàn nhà trải thảm, khi bước lên còn không có lấy một tiếng động.
Anh kéo chăn bông lên, nhẹ nhàng đắp cho Đồng Kỳ Anh, sau đó còn tiện tay nhét chân của cô gái nhỏ này vào bên dưới lớp chăn.
Đồng Kỳ Anh nằm ngửa người, hai tay dang ra thành hình chữ “đại”, dáng ngủ vô cùng tùy ý.
Ánh trăng nhẹ nhàng trải lên gương mặt Đồng Kỳ Anh, làm cho làn da của cô trông càng trắng trẻo hơn, hàng mi dài cong vút phủ bóng lên mí mắt.
Cô thật sự rất gầy, nuôi bao lâu rồi mà vẫn không tăng cân nổi.
Phó Quân Tiêu khó mà tưởng tượng được, lúc cô bị người ta đưa đi làm thí nghiệm, tình trạng sẽ còn như thế nào. Nếu như nhìn thấy, anh nhất định sẽ phá hủy toàn bộ cái phòng thí nghiệm kia của bố Nhiên Hoàng Minh.
“Anh cả…” Đồng Kỳ Anh đột nhiên trở mình, nói mớ.
Phó Quân Tiêu vì thế mà lập tức giật mình.
Không biết trong giấc mơ của cô, anh đã làm chuyện gì mà khiến cô phải nhớ kỹ như vậy.
“Anh cả… em muốn ăn… bánh quy hạt óc chó” Đồng Kỳ Anh mấp máy môi, lẩm bẩm một mình.
Phó Quân Tiêu nghe vậy thì không khỏi nở nụ cười, cúi người hôn lên trán Đồng Kỳ Anh, nói: “Được.”
Ngày hôm sau.
Đồng Kỳ Anh ngủ đến tận khi bản thân tự tỉnh dậy, tuy rằng chưa đến mức mặt trời đã cao quá đỉnh đầu, nhưng cũng chẳng sớm hơn là mấy.
Lúc này, trong phòng từ lâu đã không còn bóng dáng Phó Quân Tiêu.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Đồng Kỳ Anh đi ra khỏi gian trong, nhìn thấy trên chiếc bàn tròn đặt giữa phòng khách đã bày sẵn đủ loại đồ ăn sáng, cho nên tò mò đi tới.
Ngoài một số món ăn phương Tây vừa đắt tiền vừa đẹp mắt, điểm quan trọng nhất là có cả bánh hạt óc chó mà cô mơ thấy đêm qua, kèm theo cả một tách trà hoa nhài tỏa hương thơm ngát.
Cô thực sự không ngờ được rằng giấc mơ của mình có thể trở thành hiện thực.
Đồng Kỳ Anh tham ăn, cầm lấy miếng bánh hạt óc chó rồi cắn một miếng thật lớn.
Ngon quá đi!
Cô vừa mới nếm qua đồ ăn thì một người hầu gái đã mang theo bộ lễ phục dạ hội bước vào, hơi cúi người về phía cô, nói: “Thưa mợ cả, bà chủ nói sau khi cô dùng bữa xong, thì cùng bà chủ tới tham dự buổi tiệc đấu giá từ thiện của các minh tinh”
“Ồ, được” Đồng Kỳ Anh đồng ý, sau đó yêu cầu người giúp việc đặt bộ váy dạ hội xuống.
Thành phố Cung Huy là trung tâm của tỉnh, vì vậy các sự kiện lớn nhỏ trong giới giải trí hầu như đều được tổ chức tại đây.
Tập đoàn Phó Thị, có tư cách là nhà tài trợ cho bữa tiệc đấu giá từ thiện này, cho nên bà Lãnh nghiễm nhiên trở thành khách mời đặc biệt trong bữa tiệc.
Mặc dù buổi đấu giá từ thiện hôm nay là bữa tiệc của các ngôi sao lớn trong làng giải trí, nhưng đây cũng là nơi mà các phu nhân nhà quyền thế tới tranh giành sự chú ý.
Nói một cách không mấy dễ nghe thì đây là bữa tiệc mà, ai có tiền thì vung tiền, ai không có tiền thì đến phô trương danh tiếng.
Sở dĩ bà Lãnh đưa Đồng Kỳ Anh theo, thực ra là do yêu cầu của Phó Quân Tiêu, nhưng bà ta cũng muốn mang con dâu mình đi để mở mang tầm mắt.