Chương 1004: Tới cửa làm nàng dâu
Kết quả, cô gái lại không để ý đến Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành thấy cô gái và mẹ mình hợp nhau như thế, cũng đồng ý ở là qua đêm.
Mà anh còn không ngờ tới, cô gái lại muốn vào phòng tắm rửa cùng mẹ mình, vấn đề là mẹ anh cũng đồng ý.
Lâu Giai Lệ và cô gái tắm rửa xong, bà ta lại dẫn cô ấy đi ngủ, coi cô giống như con gái, hai người vô cùng thân mật.
Thẳng đến khi cô gái ngủ thiếp đi, Lâu Giai Lệ mới ra phòng khách, vừa vặn gặp được Minh Tư Thành ở hành lang chuẩn bị về phòng.
"Rốt cuộc cô gái đó đã trải qua chuyện gì? Trên người nó có rất nhiều vết sẹo" Lâu Giai Lệ cảm thán mà đau lòng nói.
Minh Tư Thành kinh ngạc: "Chỗ nào trên người cô ấy có sẹo?"
"Toàn bộ lưng, giống như bị roi quất vậy" Lâu Giai Lệ nhíu mày, nhìn Minh Tư Thành, hoài nghi nói: "Tư Thành, đến cùng cô bé này có lại lịch gì?"
"Cô ấy."
"Nói thật với mẹ đi." Lâu Giai Lệ nghiêm túc nói.
Minh Tư Thành nhún vai, buông tay nói: "Con nhặt được cô ấy ở bên ngoài."
Chỉ có một nửa lời nói của anh là thật, còn lại anh không có ý định nói cho Lâu Giai Lệ biết.
Lâu Giai Lệ kinh ngạc: "Nhặt á? Vậy... Vậy vì sao con không đưa nó đến đồn cảnh sát?"
"Đưa rồi, nhưng cô ấy cứ ôm chân con không buông. Cảnh sát muốn bọn con về nhà giải quyết, ở lại chỉ gây thêm phiền phức" Minh Tư Thành một mặt bất đắc dĩ nói.
Lâu Giai Lệ liên tưởng đến dáng vẻ cô gái ôm chân Minh Tư Thành thì không nhịn được cười: "Không bằng con để cô bé ấy ở đây đi, trong nhà có người hầu, có thể chăm sóc nó. Mà mẹ phát hiện ra dường như nó rất dính mẹ đấy".
"Mẹ của cô ấy mới qua đời không lâu, con nghĩ có lẽ trong tiềm thức cô ấy đã coi mẹ là mẹ của cô ấy rồi." Minh Tư Thành trầm thấp giải thích nói.
Nụ cười trên mặt Lâu Giai Lệ lập tức thu lại, bỗng nhiên đau lòng cho cô gái: "Vậy con để nó lại chỗ mẹ đi! Mẹ sẽ chăm sóc cho nó"
"Chuyện này." Minh Tư Thành do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Cũng được, quả thật có dẫn cô ấy theo con cũng không chăm sóc cô ấy chu đáo được"
"Tên của nó là gì?" Lâu Giai Lệ tò mò hỏi. Minh Tư Thành không chút nghĩ ngợi trả lời: "Gọi là nhóc con đi!"
"Chẳng lẽ không có tên đầy đủ sao?" Lâu Giai Lệ hỏi lần nữa.
Minh Tư Thành suy nghĩ một chút mới trả lời: "Mẹ có thể gọi cô ấy là Ái Linh"
"Ái Linh?" Lâu Giai Lệ hiếu kỳ nói.
Minh Tư Thành khẽ gật đầu.
"Ngược lại người cũng như tên" Lâu Giai Lệ cười nói.
Hôm sau.
Minh Tư Thành để Ái Linh ở lại, vậy mà Ái Linh một chút cũng không kháng nghị, ngược lại còn rất vui vẻ nũng nịu kéo cánh tay của Lâu Giai Lệ.
Đây là muốn tranh tình thương của mẹ với anh sao?
Minh Tư Thành xấu hổ.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâu Giai Lệ, trong lòng anh lại cảm thấy an ủi.
Coi như là tìm con gái cho mẹ đi!
Mà bố của anh cũng không phản đối, chỉ nói: "Coi như nhận một cô con gái nuối đi."
Trước khi ra cửa, Ái Linh chủ động vẫy tay với anh.
Minh Tư Thành mỉm cười một cái, giống như anh cả dặn dò một câu: "Ở nhà phải nghe lời mẹ đó."
Lần này Ái Linh khéo léo gật đầu.
Mặc dù Minh Tư Thành cảm thấy khó có thể tin, nhưng cũng có thể đoán được đại khái là xảy ra chuyện gì.
Có lẽ Ái Linh đánh giá nghĩa của từ dựa trên nét mặt của người đó!
Sau khi rời khỏi biệt thự, Minh Tư Thành gọi một cuộc điện thoại cho Bùi Hạ Sênh.
"Hôm nay cô chuẩn bị một chút rồi đến nhà bố mẹ tôi ở đi." Điện thoại vừa kết nối, Minh Tư Thành liền ra lệnh.
Bùi Hạ Sênh không hỏi nguyên nhân, không chút do dự lập tức từ chối: "Không phải không có Mộc Miên ở đây thì cả đời anh không lập gia đình sao? Làm sao đột nhiên lại muốn tôi đến nhà anh làm nàng dâu? Tôi mới không thèm đi đâu!"