Chương 502: Anh thực sự đã làm điều đó vì cô ta
“Kỳ Anh, em có muốn uống chút nước không?” Phó Quân Bác vừa lái xe, vừa chú ý đến động tĩnh của Đồng Kỳ Anh.
Sau khi Đồng Kỳ Anh lên xe, cô không hề nói một lời nào.
Cô giống như một đứa trẻ bơ vơ, nép vào sâu trong ghế phụ, hoàn toàn chìm đắm trong không gian đau buồn và khép kín của mình.
Phó Quân Bác lúc này mới hiểu rõ ngọn ngành rằng Đồng Kỳ Anh chắc chắn đã hoàn toàn tin tưởng những gì anh ấy nói.
Những gì anh ấy nói đều là sự thật, không cần thiết phải nói dối cô.
Thời gian đang một phút một giây trôi qua.
Khi xe đi đến thành phố Cung Huy, trên con đường dẫn vào trang viên của nhà họ Phó, các loại ô tô tư nhân đậu hai bên vệ đường, ngay cả vành đai xanh hai bên cách nhau mấy mét cũng có hoa giấy trắng xen vào.
Phía trước có cảnh sát giao thông đang làm việc, có vẻ như là bị tắc đường không thể di chuyển tiếp được, Phó Quân Bác buộc phải tấp vào lề để dừng xe lại.
Không đợi Phó Quân Bác dừng xe lại hẳn, Đồng Kỳ Anh liền cởi dây an toàn, mở khóa an toàn, trực tiếp mở cửa xe nhảy xuống.
“Kỳ Anh, đợi đã” Phó Quân Bác không thể chờ đợi được nữa liền đậu xe, vội vàng xuống xe và chạy đuổi theo Đồng Kỳ Anh.
Ở trước cổng trang viên nhà họ Phó, rất nhiều đàn ông phụ nữ người già trẻ nhỏ mặc đồ đơn giản màu đen lần lượt đi vào đi ra. Những bông hoa lớn màu trắng treo trên con sư tử đá ở hai bên và dải lụa trắng treo trên cổng.
Còn có vệ sĩ bảo vệ mặc quần áo đen và đeo kính râm ở cửa.
Vì tất cả các sảnh đều mở cửa nên đứng từ ngoài công là có thể nhìn thẳng vào nhà tang lễ bên trong.
Đồng Kỳ Anh vừa muốn đi vào, nhưng lại bị Phó Quân Bác chạy từ phía sau tới ngăn cản lại.
Anh ấy nắm chặt lấy cổ tay và kéo cô vào sau một cây đa lớn bên vệ đường.
“Ông nội đã dặn dò rất kĩ, em chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn vào, không được bước vào cửa một bước!” Phó Quân Bác nhíu chặt mày can ngăn.
Vì cái chết đột ngột của anh trai, ông nội Phó Hoằng Khôn đã phải nhập viện vì quá đau buồn.
Khi anh ấy đến bệnh viện thăm ông nội, ông đã nắm chặt lấy tay anh ấy, hơi thở yếu ớt mà cảnh cáo Đồng Kỳ Anh không được phép bước vào trang viên nửa bước, không cho phép Đồng Kỳ Anh được túc trực bên linh cữu của Phó Quân Tiêu.
Chỉ là vì muốn thuyết phục Đồng Kỳ Anh đi cùng, anh ấy đã nói dối rằng chính ông nội có ý muốn mình đến đón cô.
Đồng Kỳ Anh nhìn về phía cửa lớn kia, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua, đôi môi đang run rẩy theo nhịp hàm răng run cầm cập.
“Người phụ nữ đang túc trực bên trong kia là Tô Hoài Lan. Nếu em đi vào, chỉ thêm phần hỗn loạn” Phó Quân Bác tìm một lí do để cầm chừng qua loa.
Mà người phụ nữ đang túc trực cạnh linh cữu bên trong, với tư cách là mợ cả danh chính ngôn thuận của nhà họ Phó, chính là Tô Hoài Lan.
Đồng Kỳ Anh lạc giọng nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao không phải là tôi?”
“Anh không biết. Tất cả là do ông nội sắp xếp” Phó Quân Bác cau mày: “Kỳ Anh, trước hết anh sẽ đưa em đến khách sạn gần đây để đặt phòng.
Em cứ ở yên trong phòng đợi anh, không được đi đâu hết. Sau khi anh sắp xếp ổn thỏa cho em xong, sẽ đi túc trực bên anh cả, linh cữu của anh ấy ngày mốt sẽ được đưa lên núi”
“Tôi tự đi một mình là được rồi” Đồng Kỳ Anh mặt mày thất sắc, đáp lời.
Phó Quân Bác giơ tay lên, nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ đeo tay, mím môi nói: “Được rồi! Vậy thì em tự mình đi nhé! Nhớ kĩ đây! Đừng chạy lung tung khắp nơi. Anh sẽ gọi điện cho em sau”
“Chờ đã! Cô thư ký đó, tên là Lạc Minh Ánh, tôi muốn gặp cô ấy” Đồng Kỳ Anh gọi Phó Quân Bác dừng lại.
Phó Quân Bác hiểu ý của Đồng Kỳ Anh, hít một hơi thật sâu rồi trả lời: “Được rồi! Sau khi anh đi vào, sẽ bảo cô ấy ra ngoài gặp em.”
Cô không tin rằng Phó Quân Tiêu đã hy sinh tính mạng của bản thân để cứu Lạc Minh Ánh.
Rõ ràng, rất nhiều người đã cảnh báo Phó Quân Tiêu rằng tính mạng của anh đáng giá hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng tại sao anh lại lựa chọn cứu Lạc Minh Ánh?
Không lâu sau khi Phó Quân Bác bước vào trang viên của nhà họ Phú, Lạc Minh Ánh bước ra khỏi cổng, mặc một chiếc váy liền màu đen và cài hoa trắng trên ngực.
Cô ta nhìn khắp bốn bề xung quanh, khi nhìn thấy Đồng Kỳ Anh đang đứng dưới gốc cây đa lớn ở con đường đối diện, cô ta nhíu chặt hàng lông mày, thất vọng não nề, đi về phía Đông Kỳ Anh.
Khi Lạc Minh Ánh bước đến gần, Đồng Kỳ Anh mới nhìn thấy hai mắt cô ta sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, đến cả đôi môi cũng khô khốc đến mức nứt nẻ.
“Tôi muốn biết sự thật!” Đồng Kỳ Anh không vòng vo với cô ta.
Lạc Minh Ánh mím môi, khàn giọng trả lời: “Xe của chúng tôi bị ai đó giở trò xấu xa…”
“Điều tôi muốn biết là chi tiết những gì đã xảy ra” Đồng Kỳ Anh nghiêm nghị nói.
Sống mũi Lạc Minh Anh bỗng cay xè, nước mắt bỗng rơi xuống: “Sáng sớm ngày hôm sau khi đến Mỹ, tôi thuê một chiếc ô tô hạng sang đến đón tổng giám đốc Phó đi gặp khách hàng, nhưng trên đường đi phanh xe và van có vấn đề. Vốn dĩ là tôi đang lái xe, tổng giám đốc Phó ngồi sau ghế lái, sau khi biết xe bị trục trặc, anh ấy liền nói rằng để anh ấy lái xe cho, bảo tôi ra ghế sau, cởi đệm ghế sau buộc trước mặt để làm giảm nhanh.
Anh ấy sẽ tìm một địa điểm và cơ hội thích hợp để bảo tôi nhảy xuống xe. Sau đó, tổng giám đốc Phó bảo tôi hãy nhảy xuống bãi cỏ ven đường.
Sau khi vụ việc xảy ra, cảnh sát đã lấy được đoạn video giám sát. Trong đó, anh ấy hình như là để không làm người khác bị thương, anh ấy đã điều khiển xe về phía con đường hướng ra ven biển. Kết quả là đã tông trực diện vào lan can, cả người lẫn xe cùng rơi xuống biển. Hơn nữa, chiếc xe còn phát nổ trên biển. Tôi hu hu.”
Lạc Minh Ánh đang nói thì ôm mặt khóc lóc thảm thiết.
Suy cho cùng, điều này thực sự giống với phong cách Phó Quân Tiêu.
Nhìn thấy Lạc Minh Ánh đang khóc không thành tiếng, Đồng Kỳ Anh chỉ biết đau lòng nắm chặt tay lại, trầm giọng hỏi: “Nhiên Hoàng Minh có ở trong đó không?”