Chương 541: Cô bỏ trốn
“Cạch” một tiếng, cánh cửa thép chống đạn hạng nặng của phòng thí nghiệm đột ngột bị thu về phía hai bên khe cửa.
Nhiên Hoàng Minh bị dọa sợ hãi lùi lại phía sau một bước, khi bình tĩnh lại thì trên trán anh ta đã bị đặt một khẩu súng gây mê màu bạc.
Sau khi chăm chú một lát anh ta mới có thể nhìn rõ người đang cầm súng hóa ra là Đồng Kỳ Anh.
Sắc mặt Đồng Kỳ Anh tái nhợt, hai mắt u ám, mái tóc dài xõa từ hai bên má xuống eo như thác nước, trên người cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, có vẻ gầy đi rất nhiều so với trước kia.
“Đồng, Đồng, Đồng Kỳ Anh?” Nhiên Hoàng Minh không tin vào mắt mình, trợn mắt nhìn cô.
Mặc dù lúc trước Bùi Hải Đăng đã nói với anh ta rằng Đồng Kỳ Anh vẫn chưa chết, nhưng nếu không phải tận mắt chứng kiến, chắc chắn Nhiên Hoàng Minh nghĩ mình đã thật sự gặp ma.
Dù sau, nửa năm trước, lúc anh ta tìm thấy cô, cô đã tắt thở.
Xem ra Bùi Hải Đăng nói không sai, ngay cả bố của Nhiên Hoàng Minh, sau bao nhiêu năm làm việc chăm chỉ cũng đã thành công rồi.
Thảo nào bọn họ cứ bắt buộc phải đem Đồng Kỳ Anh ra thử nghiệm.
Nhiên Hoàng Minh âm thầm suy nghĩ.
“Anh biết tôi sao?” Đồng Kỳ Anh ngây người hỏi, giọng nói vang lên đều đều, không có một chút cảm xúc.
Nhiên Hoàng Minh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, thấy tay trái cô vẫn đang cầm một hộp thuốc màu bạc, theo bản năng đưa tay lên: “Đúng!
Tôi biết cô! Chúng ta đã từng là bạn tốt”
“Nhiên, cậu chủ Nhiên, mau ngắn cô ấy lại, đừng để cô ấy trốn thoát!” Tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ đột nhiên vang lên từ bên trong cửa phòng thí nghiệm.
Sắc mặt Nhiên Hoàng Minh lập tức trở nên cứng ngắc, trong lòng có một linh tính cực kì đáng sợ, nhưng lúc này bên tại chỉ nghe thấy một tiếng “phốc”, trên trán truyền đến một cảm giác đau nhói, giây tiếp theo anh ta đã ngã xuống mặt đất.
Trước khi nhắm mắt, anh ta còn thấy Đồng Kỳ Anh vứt khẩu súng gây mê trong tay sang một bên, xoay người bỏ chạy.
Cô ấy…
Giống như…
Thật sự không giống với Đồng Kỳ Anh trước kia.
Phía bên kia, trong căn phòng điều hành cao cấp của tập đoàn Phó Thị.
Bùi Hải Đăng bóp lấy vòng eo không ngừng nhấp nhô của Hạ Huyền Thy. Cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, hai người bọn họ mới cùng lúc từ trong mê đắm bừng tỉnh lại.
“Đã muộn vậy rồi mà ai còn đến?” Hạ Huyền Thy không khỏi buồn bực.
Bùi Hải Đăng bước xuống giường, nhặt chiếc áo choàng tắm trên sàn mặc vào người, xỏ dép bước ra khỏi phòng.
Khi đi đến lối vào của hành lang, nhìn qua thiết bị điện tử anh ta thấy một người phụ nữ đang đứng trước cửa, Bùi Hải Đăng lập tức chạy đến mở cửa ra.
“Sao cô tìm được chỗ này?” Bùi Hải Đăng vươn tay kéo Đồng Kỳ Anh vào trong, lập tức đóng cửa lại, nhìn thấy trên tay cô vẫn cầm một hộp thuốc màu bạc, khó hiểu hỏi: “Cô đang cầm thứ gì trong tay vậy?”
Đồng Kỳ Anh không nói lời nào đi tới phòng khách.
Trong phòng ngủ, Hạ Huyền Thy nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô ta mặc xong quần áo thì đi xuống dưới, đi đến bên cạnh Bùi Hải Đăng hỏi : “Ai đến muộn vậy?”
“Ừ! Làm sao cô có thể rời khỏi phòng thí nghiệm?” Bùi Hải Đăng phớt lờ câu hỏi của Hạ Huyền Thy, đi thẳng đến trước mặt Đồng Kỳ Anh.
Hạ Huyền Thy cũng đi theo, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Đồng Kỳ Anh thì sửng sốt: “Cô ấy, cô ấy chưa chết sao?”
Đồng Kỳ Anh hoàn toàn không để ý tới “ngàn câu hỏi vì sao” của hai người này, bình tĩnh mở hộp thuốc ra, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc đưa cho Bùi Hải Đăng.
“Đây là thuốc giải của anh. Cách mỗi tuần tiêm thuốc một lần, sau ba liệu trình. Bệnh của anh sẽ khỏi, sau này anh sẽ là người bình thường.”
Đồng Kỳ Anh bình tĩnh nói.
Bùi Hải Đăng nhận lấy thuốc cẩn thận xem kỹ, sau đó không tin hỏi: “Làm sao cô trộm được thuốc của chú Nhiên! Còn nữa, làm sao cô có thể trốn ra được?”
Hộp thuốc này là chính thành quả nghiên cứu cuối cùng của bố Nhiên Hoàng Minh và nhóm người của ông ta.
Đối với bọn họ, Đồng Kỳ Anh chính là một con chuột bạch, một loại thuốc dẫn hay còn được gọi là thuốc giải.
Đối tượng đầu tiên dùng để thí nghiệm chính là Đồng Kỳ Anh, người đã được hồi phục thành công. Đối tượng thí nghiệm thứ hai là một con chuột bạch bị ung thư, các tế bào ung thư trong cơ thể nó cũng đã được ức chế.
Đến tháng sau là bọn họ sẽ chính thức gia nhập vào thị trường, bán ra ngoài loại thuốc này với giá cực kì cao và chỉ dành cho những người giàu có mắc bệnh nan y, bọn họ muốn biến Đồng Kỳ Anh thành người thực vật.
“Trong phòng thí nghiệm, có người đã giúp tôi” Đồng Kỳ Anh bình tĩnh lại, sau đó nói: “Cô ấy nói với tôi rằng chỉ cần tôi khỏi bệnh, không có thuốc bổ trợ, bọn họ không thể tiếp tục sản xuất được”
“Cô có chắc, loại thuốc mà cô mang đến cho tôi có thể chữa được bệnh của tôi không?” Bùi Hải Đăng nghi ngờ.
Đồng Kỳ Anh đóng hộp thuốc trên tay lại, từ trên sô pha chậm rãi đứng dậy: “Tôi không chắc, nhưng anh có thể thử. Nếu anh thử, cho dù có thất bại cũng không chết. Nhưng nếu không thử, cả hai chúng ta đều sẽ chết”
“Được rồi! Tôi sẽ thử” Bùi Hải Đăng gật đầu.
Từ đầu đến cuối Hạ Huyền Thy luôn núp sau lưng Bùi Hải Đăng, sợ hãi rụt rè nhìn Đồng Kỳ Anh.
Người phụ nữ này có làn da trắng bệch ốm yếu, tóc tại bù xù, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng rộng rãi, chân còn không mang giày, thực sự còn đáng sợ hơn ma nữ.
Trước khi Đồng Kỳ Anh rời đi, cô chợt nghĩ ra điều gì đó nên lấy từ trong túi váy ra một tờ giấy đưa cho Bùi Hải Đăng, hỏi: “Anh có biết người đàn ông mà tôi vẽ là ai không?”
Bùi Hải Đăng đặt lọ thuốc trong tay xuống, cầm lấy tờ giấy mà Đồng Kỳ Anh đưa đến, mở ra xem.