Chương 1097: Bị anh dắt đi
Phó Diệc Phàm liếc mắt nhìn Tần Sơ Hạ một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, thờ ơ nói một câu: “Chắc hẳn tiếng anh của cô vô cùng tốt!”
“Đó là tất nhiên!” Tần Sơ Hạ nhếch miệng cười một tiếng: “Ông nội của tôi là người Anh, bà nội tôi là người Hoa Nam ốc. Bố tôi theo họ của bà nội, mẹ tôi là người Việm Phù, mà tôi chính là người có dòng máu lại ba nước đỏ! Tôi tất nhiên biết tiếng của cả ba nước rồi, lợi hại không?”
“Vậy cô liền phát huy một chút năng khiếu chỉ thuộc về người lại ba dòng máu đi.” Phó Diệc Phàm rời ánh mắt về phía trước: “Đợi lát nữa đến khách sạn có giúp tôi phiên dịch hợp đồng”
“Anh lại muốn tôi phiên dịch hợp đồng cho anh?” Vẻ mặt Tân Sơ Hạ đầy uất ức, vừa rồi còn khen tiếng anh của cô tốt, hóa ra mục đích chính là chỗ này.
Phó Diệc Phàm nhàn nhạt cười nói: “Yên tâm đi, lần này cô không phải miễn phí sức lao động, sẽ có tiền lương cho cô”
Đi tới bên ngoài lối ra, có một cỗ xe thương vụ xa hoa đã dừng ở đó, phía trước chiếc xe có một người đàn ông người Anh, thoạt nhìn là hơn bốn mươi tuổi, mặc âu phục đi giày da, trên đầu có hơi hói, thân hình cao lớn đang đi về phía bọn họ.
Người đàn ông rất có phong độ chủ động vươn tay bắt tay với Phó Diệc Phàm, chào hỏi: “Cậu Phó, rốt cục cũng chờ được cậu.”
Phó Diệc Phàm lễ phép bắt tay người đàn ông, gật đầu chào.
Người đàn ông vô thức nhìn về phía Tần Sơ Hạ bên người Phó Diệc Phàm, mỉm cười tán dương: “Bạn gái của cậu Phó thật xinh đẹp”
“Tôi không phải bạn gái của anh ấy, tôi là người phiên dịch của anh ấy” Tần Sơ Hạ vội vàng giải thích.
Người đàn ông vô thức liếc qua vali hành lý trong tay Phó Diệc Phàm, lại nhìn sang cô gái này hai tay trống trơn, cười trêu ghẹo: “Xem ra cậu Phó là một ông chủ tốt, vô cùng quan tâm đến nhân viên!”
Dù sao loại chuyện như ông chủ xách vali hành lý giúp nhân viên này vẫn là vô cùng hiếm thấy.
Tần Sơ Hạ thấy người đàn ông hiểu kỳ đánh giá mình và Phó Diệc Phàm, sau khi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề liền vội vội vàng vàng giật lại vali hành lý của mình từ trong tay Phó Diệc Phàm.
“Mời hai vị đi bên này” Người đàn ông không tiếp tục trêu ghẹo nữa mà là làm một tư thế mời về phía chiếc xe kia.
Mà lúc này Phó Diệc Phàm bình tĩnh cướp lại vali hành lý từ trong tay Tân Sơ Hạ, một mình đi về phía trước.
Tần Sơ Hạ trợn tròn mắt, chỉ có thể cười xấu hổ với người đàn ông đang đứng chờ một bên: “Anh nói không sai chút nào! Ông chủ của tôi đúng là ông chủ tốt nhất trên đời này!”
Người đàn ông chỉ cười mà không nói.