Chương 204: Trở thành người phụ nữ của anh.
Phó Quân Bác cau mày, lặng yên không lên tiếng, chẳng biết trôi qua bao lâu, anh ấy mới nắm lấy cánh tay cô ta mà đẩy ra, lạnh lùng quát: “Tư San, làm loạn đủ chưa?”
Lý Tư San nghẹn ngào, vừa khóc nức nở vừa trút ra hết nỗi khổ tâm trong lòng: “Em không có làm loạn! Em đối với anh là thật lòng! Em thật lòng mà! Quân Bác…”
Phó Quân Bác chẳng chịu đựng được nữa, quay người rời đi.
Lý Tư San lại chẳng quan tâm đến cảm xúc của Phó Quân Bác, cất bước đi tới, ôm lấy cổ anh ấy rồi chủ động dâng lên đôi môi mềm mại của mình.
Những giọt nước mắt chưa kịp khô vẫn còn vương lại trên đôi hàng mi cong vút của Lý Tư San, nước mắt, càng khiến cô ta hiểu rằng, chỉ cần lấy được người đàn ông trước mặt đây, muốn cô ta làm gì, cô ta cũng đều sẵn lòng.
Chỉ cần anh ấy không bỏ rơi cô ta…
Phó Quân Bác đứng yên tại chỗ chẳng nhúc nhích, đôi môi mỏng mím chặt lại, mặc cho đôi môi đỏ mềm mại của Lý Tư San mơn trớn trên đó.
Anh ấy chẳng những không nhắm mắt lại, mà còn muốn mở to hai mắt ra nhìn cô gái nhỏ đang vô cùng sốt ruột trước mặt.
Lý Tư San hôn rất lâu, nhưng cũng không được đáp lại.
Lòng cô ta bỗng lạnh đi, cảm giác đau đớn cùng ghen tức như lan tràn khắp cơ thể.
Anh ấy hẳn đã làm điều đó với Kỳ Anh rồi…
Nhất định là đã làm với Kỳ Anh rồi…
Lý Tư San dùng chiếc lưỡi linh hoạt của mình, cạy mở đôi môi mỏng của Phó Quân Bác, rồi đưa một viên thuốc vào trong miệng anh ấy.
Phó Quân Bác nhận ra có vật lạ bị đưa vào miệng mình, vội vàng muốn đẩy Lý Tư San ra, nhưng lại bị Lý Tư San ôm chặt lấy, lưỡi cô ta tùy ý càn quấy bên trong, đến tận khi anh ấy nuốt viên thuốc xuống bụng mới thôi.
“Khụ, khụ, khụ…” Phó Quân Bác suýt chút nữa thì bị sặc, anh ấy dùng sức đẩy Lý Tư San ra, sau đó vừa vỗ vỗ ngực mình để lấy lại nhịp thở, vừa chất vấn: “Em cho tôi ăn cái gì vậy?”
“Thuốc kích thích đó! Anh có tin không?” Đôi môi đỏ mọng của Lý Tư San hơi nhếch lên, nhưng là cười khổ.
Cô ta hiểu quá rõ Quân Bác rồi, Quân Bác đã nói rằng muốn chấm dứt mối quan hệ bạn giường giữa bọn họ, và chắc chắn, anh ấy nói được làm được.
Nhưng mà cô ta không cam lòng.
Thật sự không cam lòng!
Phó Quân Bác khẽ giật mình, anh ấy đưa tay lên định ép mình nôn ra nhưng lại bị Lý Tư San vươn tay ngăn lại.
Một lần nữa, cô ta nhón chân, vòng tay qua cổ anh ấy và dâng lên đôi môi thơm mềm của mình.
Bất tri bất giác, nụ hôn của cô ta bỗng trở nên thật cuồng nhiệt và quyến rũ, giống như một yêu tinh vậy, xuyên qua đôi môi anh ấy đầy khiêu khích, như muốn hút cạn linh hồn anh ấy rồi mới chịu buông.
Phó Quân Bác vừa muốn đẩy Lý Tư San ra thì đột nhiên, ý thức của anh ấy dần trở nên mơ hồ, tầm nhìn cũng theo đó mà mờ dần đi.
“Quân Bác, anh đã từng động vào Kỳ Anh chưa?” Lý Tư San rời khỏi môi Phó Quân Bác, hai tay ôm lấy má anh ấy, chất vấn.
Hai mắt Phó Quân Bác mờ đi, hoàn toàn không tìm thấy tiêu điểm nữa, cứ như bị ma thuật nào đó điều khiển vậy, vẻ mặt cũng có chút lơ mơ không rõ.
Là Kỳ Anh sao!
Ngay sau đó, anh ấy đột nhiên giữ lấy gáy Lý Tư San, cúi đầu cắn lên môi cô ta, dùng đầu lưỡi mơn trớn từng đường nét trên cánh môi ấy.
Lý Tư San không ngừng nhận lấy sự khiêu khích của anh ấy, khẽ “ưm” một tiếng, chủ động dâng lên chiếc lưỡi của chính mình.
Phó Quân Bác thuận thế xoay người, ôm ngang Lý Tư San lên, hoàn toàn không chừa lại một chút khoảng trống nào, đi thẳng vào phòng ngủ và đè cô ta xuống giường.
Nhiệt huyết sôi trào, điên cuồng nghiền ép từ đôi môi đỏ cho đến chiếc cổ trắng ngần, rồi hạ xuống bên dưới nữa.
Cô ta đang bay bổng trong niềm vui sướng mà anh ấy mang lại, hai bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy ga giường bên dưới, khiến cho tấm ga giường bị vò đến nhăn nhúm hết cả.
Khoảnh khắc cơ thể Lý Tư San uốn lên như một con rắn nước, lại nghe thấy anh ấy cúi xuống bên tai cô ta mà nói: “Kỳ Anh, đêm nay, trở thành người phụ nữ của anh!”
Những lời này, tựa như tiếng sét giữa trời quang, đánh thẳng vào trái tim, vào đôi tai và cả tâm trí của Lý Tư San.
Anh ấy…
Vậy mà lại xem cô ta là Kỳ Anh!
Cô ta chẳng thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này nữa, vừa tức giận, vừa phẫn uất, căm hận, và đau đớn!
Tại sao anh ấy lại coi cô ta là Kỳ Anh?
Cô ta ngước lên nhìn anh ấy, bên trong đôi mắt lấp lánh đã sớm chất đầy nước mắt.
Trong trái tim anh ấy, thực sự không còn chỗ cho cô ta nữa rồi.
Ngay cả khi cô ta có được cơ thể của anh ấy, thì cũng không thể nào cướp lại trái tim của anh ấy từ tay Kỳ Anh được.
Về phần Kỳ Anh đó, cô ta không thể đoán ra được cô đang nghĩ gì, nhưng từ cách mà cô nhìn anh ấy, cô ta liền biết rằng, Kỳ Anh cũng yêu Quân Bác của cô ta.
Có một loại mê man, tản ra trong tâm trí, giống như bây giờ vậy, nhưng không biết là ai lại hưởng thụ cái mê man ấy, làm cho bản thân chìm đắm, chìm đắm đến mức không cách nào tự thoát ra…
Thời gian trôi qua, nửa đêm, Phó Quân Bác đột nhiên mở mắt, lảo đảo ngồi dậy bên giường.
“Quân Bác…” Lý Tư San cảm nhận được động tĩnh bên này, nghiêng người bật đèn ngủ ở bên kia lên, liền thấy anh ấy đang dựa lưng vào đầu giường, trên môi còn ngậm một điếu thuốc.
Phó Quân Bác dứt khoát ấn điếu thuốc trong tay vào cái gạt tàn trên tủ đầu giường, sau đó xốc chăn đứng dậy.
Lý Tư San có chút không cam lòng, cắn cắn môi dưới, khép nép hỏi: “Anh muốn trở lại với Kỳ Anh đến vậy sao?”
“Lần này, tôi tha thứ cho cô. Giữa chúng ta, chấm dứt tại đây!” Phó Quân Bác bình thản nhặt quần áo trên sàn lên rồi mặc vào.