Chương 403: Rung động với ông xã
Lúc này Phó Quân Tiêu mới nhớ ra rằng đó là những cành hoa hồng anh vừa ném. xuống đất.
Cũng may những chiếc gai trên cành hoa không bị gãy và cắm sâu vào da thịt. bàn chân của cô.
“Đều là lỗi của anh, không nên sơ ý chủ quan đặt những bông hoa kia xuống mặt đất” Phó Quân Tiêu ôm vòng eo của Đồng Kỳ Anh, vô cùng tự trách nói.
Ngay sau đó anh cúi đầu không báo trước, dịu dàng hôn lên mu bàn chân của cô.
“Bảo bối, thật xin lỗi em.” Giọng nói của anh rất trầm, vừa nghiêm túc lại thành khẩn.
Đồng Kỳ Anh chớp đôi mắt thật lớn, giật mình lo lắng nhìn Phó Quân Tiêu, trong lúc nhất thời vậy không kịp phản ứng.
Anh đối với cô luôn có sự cưng chiều và che chở vô hạn, không biết cô đã vô tình yêu anh từ bao giờ, say đắm những lời nói ngọt ngào của anh.
Phó Quân Tiêu vừa xoa lòng bàn chân của Đồng Kỳ Anh vừa ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô, quan tâm hỏi: “Còn đau không?”
Trong lòng Đồng Kỳ Anh kinh ngạc, đột nhiên lấy lại tinh thần lắc lắc đầu, rụt chân trở về.
Chân dài đập mạnh vào bồn tắm sữa bò khiến bọt nước tạt vào mặt Phó Quân Tiêu.
Cô kinh ngạc nhìn gương mặt đang dính lấm tấm những giọt sữa bò của anh, vẫn đẹp trai như cũ, không có chút cảm giác không hài hòa nào.
Thế là cô lại nghịch ngợm giội sữa bò và cánh hoa lên người anh, trên môi nở một nụ cười hoạt bát.
Phó Quân Tiêu không khỏi phì cười, cưng chiều bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn tinh nghịch của cô đặt trên ngực mình, để cô cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Cô ngồi trên đùi anh, quần áo trên người đều đã ướt đẫm, nhưng phần lớn cơ thể cô vẫn đang ngâm mình trong bồn tắm sữa hoa hồng cùng anh.
Khi chạm vào cơ ngực săn chắc ấy, cô lại rất có cảm giác an toàn. Đồng Kỳ Anh nheo mắt lại, môi hồng mấp máy, nhẹ giọng gọi: “Anh cả.” “Ù?”
“Từ nay về sau, anh có thể vì em mà bảo vệ bản thân không? Không được để em lại một mình. Trên đời này, ngoại trừ anh ra, em không còn người thân nào có thể ý lại nữa rồi.”
Cô không muốn anh liều mình cứu mạng người khác bất chấp sự an nguy của bản thân như trước.
“Được.” Đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu ảm đạm, ánh sáng trong mắt cũng mờ dần.
Hóa ra, trong lòng cô anh cũng chỉ là người thân mà thôi, cho nên, đây chính là nguyên nhân mà cô vẫn luôn không chịu đổi cách xưng hô sao?
Cô gọi anh một tiếng anh cả là bởi vì cô thật sự coi anh là anh trai sao?
Nhưng anh lại không muốn làm anh trai của cô, anh muốn làm chồng của cô ở kiếp này, kiếp sau, và kiếp sau nữa.
Nếu như có thể, anh hy vọng nó sẽ tồn tại mãi mãi. Đồng Kỳ Anh cũng không phát hiện ra tình cảm khác thường trong lòng anh, đột nhiên đổi chủ đề: “Nếu như, em nói.”
“Ngày đó.”
“Chính là ngày đó.” “Ngày đó làm sao?” Anh mười phần nhẫn nại chờ cô nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh lúng ta lúng túng nhìn Phó Quân Tiêu, vẫn quyết định giải thích rõ ràng chuyện ngày đó cho anh biết: “Chính là ngày đó, em không uy hiếp Quân Bác, cũng không muốn anh ấy cùng em bỏ trốn”
“Ừ.” Anh mỉm cười gật đầu.
Đồng Kỳ Anh nói tiếp: “Em chỉ đưa cho anh ấy thuốc chống đào thải, hy vọng anh ấy sẽ sống tốt” “Mỗi vậy?” Anh còn muốn nghe cô giải thích nhiều hơn.
Bởi vì, nếu cô muốn giải thích với anh, điều đó chứng minh có quan tâm đến cảm nhận của anh.
Đồng Kỳ Anh quyết định một hơi nói xong: “Em nói dối Quân Bác là mình mang thai, nói mình mang thai đứa con của người khác không phải anh ấy để chấm dứt hoàn toàn đoạn tình cảm này. Em không biết vì sao mình lại ngủ cùng Quân Bác, nhưng em không hề làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với anh. Anh cả, anh có tin những gì em nói không?”
Phó Quân Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt Đồng Kỳ Anh, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, bàn tay thon dài nắm lấy cái cằm tinh xảo của cô, ép buộc cô ngửa mặt lên: “Tin.”
Đồng Kỳ Anh ngây người một lúc, đột nhiên cánh môi bị anh ngang nhiên ngậm chặt.
Miệng nhỏ của cô buộc phải mở ra đã bị hơi ẩm kiên trì của anh chặn lại.
Đồng Kỳ Anh trừng to mắt, đối diện với mũi và mắt của người đàn ông, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở mơ hồ của nhau.
Anh nhìn thẳng vào cô, không hề lùi bước trước cái nhìn chằm chằm của cô.
Dù trong mắt cô có sự kinh ngạc rõ ràng, anh cũng chẳng quan tâm liệu cô có muốn hay không, độc đoán xâm chiếm lý trí của cô.
Anh vẫn luôn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng cũng có lúc không nhịn được.
Giờ phút này, dường như đang có một ngọn lửa thiêu đốt tất cả lý trí của cô với tốc độ nhanh nhất, kéo cô khiêu vũ cùng anh trên thảo nguyên lửa dữ dội.
Từ khi cô trở lại bên cạnh anh, trái tim của anh đã không còn đau đớn nữa.
Đối với anh mà nói, cô tựa như hoa anh túc, sẽ giảm đau, sẽ gây nghiện, không thể bỏ được.
Nghĩ đến chuyện này, nụ hôn của Phó Quân Tiêu càng sâu hơn. Cô chỉ cảm thấy trong mũi tràn ngập hơi thở nam tính của anh, trong lòng đã không phải cảm giác nai con đi loạn mà là nghìn con ngựa lao nhanh.
Khuôn mặt của Đồng Kỳ Anh ửng hồng, sắp không thở được, cả người bị vây trong lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, không tránh thoát được, chưa kịp làm bất kỳ hành động gì đã bị nụ hôn mãnh liệt này nuốt chửng.
Nụ hôn độc đoán của anh không cho cô một chút cơ hội để kháng cự và tỉnh táo.