Mục lục
Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi (full) – Phó Quân Tiêu – Nặc Kỳ Anh (Truyện tác giả: Ngoc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 132: Thân mật như vậy với cô.

Trên trán anh còn đang chảy máu…
Thực ra vừa nãy cô chỉ định nện một cái lên sau ót anh, nhưng đang lúc bối rối, anh lại đột nhiên đứng dậy, nên đèn bàn trong tay cô mới rơi lên trán anh.
Trái tim Đồng Kỳ Anh rất nặng nề, cô mở cửa đi ra ngoài.
Phó Quân Tiêu mở to mắt, nhìn bóng dáng Đồng Kỳ Anh rời đi, nhất thời, trong lòng anh càng cảm thấy khó chịu hơn.
Nhưng giây lát sau, ngoài cửa lại xuất hiện bóng người tiến vào.
Lúc này, trong tay Đồng Kỳ Anh là cây thảo dược nào đó.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh Phó Quân Tiêu, vặn nát thảo dược trong tay, thoa thẳng lên trán Phó Quân Tiêu.
Tiếp theo, Đồng Kỳ Anh lại mặc áo vào cho Phó Quân Tiêu. Xử lý vết thương của anh xong, nhìn gương mặt đẹp trai hoàn mỹ này của anh, cô không khỏi cảm thấy buồn bực.
Rốt cuộc là tại sao người đàn ông này lại muốn đối xử với cô như thế?
Thực ra anh nhìn không giống người xấu. Nhưng nghĩ lại, Đồng Kỳ Anh vẫn cảm thấy mình không nên bị vẻ ngoài của người đàn ông này lừa. Không phải cứ có khuôn mặt đẹp là người đó không xấu!
“Rất xin lỗi anh chồng, nếu như anh không đối xử với em như vậy thì em cũng sẽ không đập anh bị thương như thế! Rất xin lỗi, rất xin lỗi!” Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu đang nhắm nghiền hai mắt, rất thành khẩn xin lỗi anh.
Cô nói xong thì đứng dậy, rời khỏi phòng.
Sau khi Đồng Kỳ Anh rời đi, Phó Quân Tiêu không kìm được mà đắc ý cười một tiếng, đỡ lấy cái trán ngồi dậy. Thì ra là cô vẫn còn rất quan tâm đến anh!
Không phải, cô vừa mới nói lời xin lỗi với anh?
Bây giờ, khi đã ổn định lại được tâm trí để suy nghĩ lại, Phó Quân Tiêu cảm thấy mình manh động quá rồi.
Có lẽ là anh đã quá nóng vội, hẳn là anh nên chờ đến đêm tân hôn của anh và cô, vậy mới là danh chính ngôn thuận.
Ông cụ Phó nghe nói cháu trai trưởng đã trở về, thế là vội vàng chạy về nhà. Cũng chính vào lúc đó, Đồng Kỳ Anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho Phó Quân Bác.
Nếu như cô không gọi cuộc điện thoại này, thì có lẽ Phó Quân Bác cũng không biết được thì ra Đồng Kỳ Anh đã bị ông nội của mình đón đi.
Trong điện thoại, nghe thấy Đồng Kỳ Anh nói mình đang ở nhà của ông nội, ptd bỏ xuống tất cả công việc trong tay, một mình chạy về thành phố Cung Huy.
Cứ như thế, cả nhà họ Phó chợt náo nhiệt hẳn lên.
Ông cụ Phó biết thằng cháu trai nhỏ cũng về, không khỏi cảm thấy hơi đắc ý.
Ngày bình thường, hai thằng cháu trai chắc cả năm cũng không thèm ló mặt về nhà lấy một lần, bây giờ ông bắt hai người phụ nữ của chúng nó về nhà, có đứa nào mà không vội vàng quay về đâu chứ.
Ông cụ Phó đột nhiên cảm thấy mình đã rất thành công, đồng thời cũng có một chút thương cảm cho chính mình.
Một lão già như ông, ở trong lòng hai đứa cháu trai kia lại không bằng hai người phụ nữ của chúng nó.
Đồng Kỳ Anh đứng ở cửa chính của nhà họ Lãnh để đón Phó Quân Bác về.
Mà lúc này, Tô Hoài Lan vừa sáng sớm đã cùng mẹ chồng ra ngoài công viên đi dạo cũng ngồi xe sang quay về cửa chính nhà họ Lãnh.
Tô Hoài Lan xuống khỏi xe trước, trong lúc vô tình nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, cô ta không khỏi trợn tròn mắt.
Bà Lãnh xuống xe sau cô ta, nhìn thấy Phó Quân Bác, lập tức tối sầm mặt lại, không vui nói: “Hôm nay ngọn gió nào đã thổi cậu hai Phó về nơi này thế?”
“Mẹ, đã lâu không gặp.” Cho dù bà Lãnh có châm chọc, mỉa mai mình nhưng Phó Quân Bác vẫn khách sáo gọi bà ta một tiếng “Mẹ”, coi như chào hỏi.
Mà Đồng Kỳ Anh thì lại giật mình, ánh mắt cô dừng lại ở chỗ Tô Hoài Lan.
Bởi vì, người phụ nữ đứng cạnh bà Lãnh hiện tại lại có vẻ bề ngoài vô cùng giống cô, không, người đó còn xinh đẹp hơn cô.
“Cô gái bên cạnh cậu kia là ai thế?” Lúc này, bà Lãnh mới nhìn về phía Đồng Kỳ Anh, lạnh lùng hỏi.
Người làm đứng ở một bên đợi bèn mở miệng giới thiệu: “Bà chủ, bà quên rồi sao ạ? Cô ấy chính là mợ hai, là vợ mới cưới của cậu hai.”
Mợ hai ư?
Tô Hoài Lan không thể tin nổi mà mở to hai mắt nhìn.
Sao Nặc Kỳ Anh này lại có thể kết hôn được với Phó Quân Bác vậy?
Sau khi người làm giới thiệu xong về Đồng Kỳ Anh, bà Lãnh bèn đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, sau đó không khỏi trêu ghẹo: “Hoài Lan à, đứa em dâu này có vẻ bề ngoài cũng rất giống con đấy!”
Hoài Lan?
Đồng Kỳ Anh ngây người ra.
Phó Quân Bác cũng ngạc nhiên không thôi, không khỏi lúng túng nhìn Tô Hoài Lan, lên tiếng thăm dò: “Cô… Cô là chị dâu?”
Dáng vẻ thật sự của chị dâu như thế nào, cũng không phải là Phó Quân Bác chưa từng thấy,
Lúc Tô Hoài Lan đến thành phố Thuận Canh, anh ấy đã đi máy bay đến đón cô ta, hơn nữa còn sắp xếp chỗ ở cho Tô Hoài Lan.
Mặc dù hai người bọn họ không chạm mặt nhau nhiều, nhưng dù gì cũng đã từng gặp nhau.
Trước kia Tô Hoài Lan nhìn không như thế này mà!
Nếu nói Đồng Kỳ Anh giống cô ta, thì thà nói rằng bây giờ cô ta có vẻ ngoài giống hệt Đồng Kỳ Anh thì đúng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK