Mục lục
Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi (full) – Phó Quân Tiêu – Nặc Kỳ Anh (Truyện tác giả: Ngoc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 779: Cô đã thích anh rồi

Nhiên Mộc Miên lại gật đầu, chỉ thấy khuôn mặt của Minh Tư Thành càng ngày càng sát lại gần, gầm đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi tinh đầu thơm nhàn nhạt trên người anh.

Giây tiếp theo, Minh Tư Thành nói: “Mộc Miên, anh thích em: Khoảnh khắc đó, cả trái tim lẫn thể xác của Nhiên Mộc Miên như đông cứng lại.

“Anh thấy mình thật ngốc nghếch! Từ lúc em nói không muốn hủy bỏ hôn ước với anh, anh nên biết em đã thích anh rồi mới phải, đúng không?” Minh Tư Thành hỏi thẳng.

Có lẽ, đây hoàn toàn không phải là một câu hỏi.

Bởi vì, trong lòng anh đã có đáp án.

Nhiên Mộc Miên trợn tròn mắt, lồng ngực cô đập loạn lên không ngừng như một chú nai nhỏ.

Minh Tư Thành nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, khóe miệng anh cong lên nở một nụ cười hạnh phúc, anh hơi nghiêng đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Cô vừa ăn cây kẹo mút kia, trên môi vẫn còn lưu lại vị ngọt ngào như mật.

Sau khi Minh Tư Thành nếm được vị ngọt còn vương lại trên đôi môi đó, anh liền không chịu buông Nhiên Mộc Miên ra nữa.

Lúc này, đầu óc Nhiên Mộc Miên hoàn toàn trống rỗng.

Cô đã lớn đến ngần này nhưng đây là lần đầu tiên cô bị một người con trai hôn một cách nồng nhiệt như vậy.

Cô cứ mở to mắt như vậy, nhìn qua khóe mắt, cô phát hiện thấy vành tai Minh Tư Thành đã đỏ ửng lên gần như trong suốt.

Không biết đã bị anh hôn bao lâu, lúc anh buông cô ra, cô lúng túng nói: “Kẹo mút… rơi mất rồi”

Minh Tư Thành liếc mắt nhìn một cái theo bản năng, cây kẹo mút cầu vồng đó thực sự rơi xuống chiếc thảm dưới sàn Xe rồi.

“Không sao, lát nữa anh sẽ mua lại cho em”

Anh vừa nói vừa cúi người nhặt cây kẹo mút bẩn thỉu đó, vứt vào thùng rác trong xe.

Nhiên Mộc Miên mím môi, hai má nóng bừng, hai tay không ngừng vân vê vạt áo.

Minh Tư Thành thấy vậy liền đưa tay ra nắm lấy tay trái của cô, âu yếm đặt lên môi mình hôn nhẹ một cái lên mu bàn †ay của cô.

nhìn anh dựng lều là được” Minh Tư Thành mỉm cười, đưa tay lên gãi gãi sống mũi Nhiên Mộc Miên một cách cưng chiều.

“Nhưng em thấy nhàm chán lắm!” Nhiên Mộc Miên bĩu môi, nói với vẻ bất mãn.

Minh Tư Thành mỉm cười đầy ẩn ý, cuối cùng gật đầu đáp: “Vậy em đi nhặt củi đi! Đừng chạy đi xa quá nhị Nhiên Mộc Miên ra dấu tay “OK” rồi chạy đến chỗ Cố Thiên Ngân, muốn bảo cô ta cùng đi kiếm củi với mình, nhưng nhiệm vụ của Cố Thiên Ngân là chuẩn bị bữa tối với một vài cô gái khác.

Bất lực, Nhiên Mộc Miên đành đi một mình.

Người nhặt củi không phải chỉ có một mình cô, còn có hai nam hai nữ nữa.

Sau khi gia nhập với bọn họ, Nhiên Mộc Miên cùng bọn họ đi dọc theo bìa rừng nhặt củi.

Lúc Minh Tư Thành vừa dựng lều, anh vừa nhìn về phía Nhiên Mộc Miên, thấy cô vẫn nhặt củi trong tâm mắt của mình, anh liền yên tâm tiếp tục làm công việc đang làm dở.

Ở chỗ đó, Nhiên Mộc Miên đã bất giác đi vào trong khu rừng, lúc cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tấm lưới bảo vệ màu xanh trước mặt mình.

Bên kia tấm lưới bảo vệ là những ngọn cây cao chót vót cùng với tiếng chim chóc và côn trùng.

Mà lúc này, có hai phiến lá lớn hình bầu dục đột nhiên tách ra hai bên.

Ở sâu trong bụi cây, có một đôi mắt thú tỏa ra ánh sáng màu vàng.

“Lang Khiếu Nhật?” Nhiên Mộc Miên liền cất tiếng gọi.

Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “sột soạt”, một bóng đen bất thình lình lao từ trong bụi cỏ đến trước mặt cô.

Nhiên Mộc Miên trợn tròn mắt, qua tấm lưới bảo vệ, Lang Khiếu Nhật đã xuất hiện trước mặt cô.

Mặt mũi Lang Khiếu Nhật có vết trầy xước, quần áo trên người cũng rất rách nát, đầu tóc anh ta rối bù, trong mắt hiện lên vẻ u ám.

“Lang Khiếu Nhật, sao anh lại ở đây? Sao anh không về phòng thí nghiệm của ông ngoại tôi?” Nhiên Mộc Miên quan tâm hỏi.

Lang Khiếu Nhật chỉ lặng lẽ nhìn cô, không nói một lời nào.

“Có phải là anh đói bụng rồi không? Nếu anh đói rồi, tôi cho anh kẹo ăn này” Một tay Nhiên Mộc Miên ôm những cành củi mà cô vừa nhặt được vào lòng, một tay rút một cây kẹo.

mút từ trong túi ra, nhét qua tấm lưới bảo vệ đưa cho Lang Khiếu Nhật.

Cây kẹo này Minh Tư Thành vừa mới mua lại cho cô trên đường đi.

Lang Khiếu Nhật rũ mắt nhìn xuống tay Nhiên Mộc Miên, khi ngước mắt lên, anh ta đột nhiên nói: “Cô, đi theo tôi.”

“Hả?” Nhiên Mộc Miên sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK