Mục lục
Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi (full) – Phó Quân Tiêu – Nặc Kỳ Anh (Truyện tác giả: Ngoc)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 154: Cô đã có người mình yêu.

“Còn biết phá bom.” Đồng Kỳ Anh mỉm cười bổ sung.
Phó Quân Tiêu nhìn nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt cô, mỉm cười trong lòng.
Thật ra, anh còn từng giết người, giết những người vô cùng tàn bạo. Đương nhiên anh cũng từng cứu người, cứu những con tin yếu đuối, trói gà không chặt.
Thân phận của anh là bí mật không thể nói.
Nhưng người con gái trước mắt này đã đoán được bảy tám phần rồi.
Chỉ là anh vẫn còn một thân phận khác, ngoại trừ một người cấp trên, những người khác đều không biết, ngay cả ông nội của anh cũng không biết.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại của Đồng Kỳ Anh vang lên.
Một đoạn nhạc chuông: “Người tôi yêu, cô ấy đã có người yêu rồi.” Khiến cho Phó Quân Tiêu cũng cảm động lây.
Để tránh anh cả lại nói tiếng điện thoại của cô làm ồn, Đồng Kỳ Anh lập tức trượt vào phím nghe máy, đưa điện thoại lên tai.
“Quân Bác.” Giọng của cô êm dịu như nước.
“Em ở đâu?”
“Em ở trong văn phòng của anh cả.”
“Sao em lại đến văn phòng của anh cả.”
“Sau khi em đưa USB cho anh thì gặp phó phòng Tôn ở trong thang máy. Là phó phòng Tôn để em đến giải thích cho anh cả về ý tưởng thiết kế văn phòng, và nơi anh cả muốn sửa đổi em cần phải ghi chép lại.”
“Ăn cơm chưa?”
“Ừm, em đang ăn.”
“Ăn cơm xong thì về nhà sớm một chút.”
“Dạ.”
“Bỏ đi, vẫn là anh nên đến đón em! Đúng lúc anh có việc đi qua cao ốc tập đoàn Phó thị.”
“Ừm, vâng!”
Lúc này tuy rằng vẫn là Phó Quân Bác cúp máy trước, nhưng Đồng Kỳ Anh vẫn cảm thấy vui vẻ mãi không thôi.
Phó Quân Tiêu thấy Đồng Kỳ Anh đã cúp máy, lạnh nhạt hỏi một câu: “Quân Bác tiếp khách xong rồi?”
“Ừm, em phải ăn cơm nhanh lên, anh ấy sẽ đến đón em về.” Sau khi Đồng Kỳ Anh đặt điện thoại xuống liền cầm chén đũa lên, nhanh chóng và cơm vào miệng, gắp thêm một chút đồ ăn đút vào miệng.
Cô hoàn toàn không quan tâm đến tướng ăn của mình có tao nhã hay không, một lòng quan tâm đến Phó Quân Bác.
Phó Quân Tiêu nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của cô, phì cười nói: “Ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn.”
Thực ra, ông nội vẫn luôn âm thầm phái người trông chừng mọi động tĩnh trong công việc của Quân Bác.
Bao gồm cả việc hôm nay Quân Bác đột nhiên cùng với chủ tịch tập đoàn Lý Thị, cũng là bố của Lý Tư San ký kết hợp đồng, anh cũng biết.
Chỉ là anh không biết cụ thể là bọn họ ký kết hợp đồng gì.
Chuyện này đều do ông nội sai Hoàng Khải là trợ lý đặc biệt của anh sau khi báo cho ông biết thì lại báo cho anh biết.
Ông nội nói, Quân Bác có thể nảy sinh tâm địa độc ác, để anh tốt nhất là nên đề phòng.
Nhưng cho đến nay Phó Quân Tiêu vẫn không chút động lòng,
Vì dù có đề phòng bất cứ ai thì anh cũng không muốn đề phòng Quân Bác.
Lúc Phó Quân Bác vội vàng đến văn phòng của Phó Quân Tiêu, Đồng Kỳ Anh mới ăn cơm xong.
Phó Quân Bác bước vào chào lớn tiếng “anh cả” trước, sau đó mới đi đến trước mặt Đồng Kỳ Anh, thấy khóe miệng cô còn dính chút dầu mỡ, liền lấy khăn giấy từ trong túi quần ra ra, dịu dàng giúp cô lau.
Trong lòng Đồng Kỳ Anh giống như được bôi một lớp mật ong, ngọt đến khóe miệng không khỏi nhếch lên, giống như một bé thiên thần thuần khiết, nở ra một nụ cười xuất phát từ trái tim.
Hai người bọn họ ân ái với nhau, bỏ Phó Quân Tiêu qua một bên, lặng lẽ ăn “cơm chó”.
“Anh cả, em đưa Kỳ Anh về trước.” Phó Quân Bác giúp Đồng Kỳ Anh lau miệng xong, sau đó dắt tay Đồng Kỳ Anh, nói với Phó Quân Tiêu một tiếng.
Phó Quân Tiêu làm như hờ hững đưa tay, lạnh lùng nói một câu: “Không tiễn.”
Từ khi Phó Quân Bác đến, Đồng Kỳ Anh không hề nhìn Phó Quân Tiêu một cái.
Trong mắt cô, trong tim cô, toàn bộ đều là Phó Quân Bác.
Phó Quân Tiêu cảm thấy trái tim mình đau đớn như chết đi vậy.
Cô ấy rõ ràng là người con gái của anh, từ đầu đến cuối đều là của anh, nhưng…
Là do anh đã không tự mình đi xem xét nên mới đánh mất cô.
Hôm nay chỉ có thể nhìn cô mỉm cười cùng người khác, trở thành vợ của người khác.
Sau khi rời khỏi văn phòng của Phó Quân Tiêu, sắc mặt của Phó Quân Bác thâm trầm, giọng nói bất mãn lại có chút vị chua âm ỉ, ghen tuông nói: “Kỳ Anh, sau này đừng nấu cơm cho anh cả nữa.”
“Hả?” Đồng Kỳ Anh giật mình.
Phó Quân Bác hơi híp mắt, đưa tay quẹt nhẹ lên sống mũi của cô: “Buổi trưa em ăn cơm ở văn phòng anh cả. Anh cả của anh lại không biết nấu cơm, ngoại trừ em nấu cơm thì ai có thể nấu cơm? Em nấu cơm cho anh cả, anh sẽ ghen.”
“Hi hi, em biết rồi. Sau này sẽ không nấu nữa.” Đồng Kỳ Anh ôm lấy cánh tay Phó Quân Bác, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh ta.
“Nhưng anh cảm thấy rất kỳ lạ, sao anh cả lại muốn trang bị phòng bếp trong văn phòng?” Phó Quân Bác hơi nhún vai.
Đồng Kỳ Anh cười nói: “Nói không chừng anh cả cũng giống anh vậy, công việc quá bận rộn. Lầu hai của văn phòng có phòng bếp, phòng tắm trong, phòng ngủ, còn có ban công, nội thất, đồ điện gia dụng đầy đủ, rất thích hợp để tăng ca qua đêm.”
“Cũng đúng.” Phó Quân Bác mỉm cười.
“Sao anh lại về vào buổi trưa?” Đồng Kỳ Anh vừa đi với Phó Quân Bác vào thang máy, vừa tò mò hỏi.
Phó Quân Bác nhẹ nhàng xoa đầu Đồng Kỳ Anh trả lời: “Chiều nay anh phải đi công tác, quay về thu xếp hành lý.”
“Vậy em giúp anh thu xếp.” Đồng Kỳ Anh ngoan ngoãn nháy mắt.
Phó Quân Bác gật đầu.
Đồng Kỳ Anh lại nhớ ra gì đó, nói tiếp: “Hôm nay phó phòng Tôn đã xin lỗi em rồi, để em ngày mai đến bộ phận thiết kế tiếp tục làm việc, còn tăng lương cho em đến ba mươi lăm triệu một tháng.”
“Anh đã nói rồi, anh sẽ nuôi em. Không cần em phải ra ngoài làm việc.” Phó Quân Bác hơi cau mày.
Đồng Kỳ Anh đứng thẳng người, nắm lấy tay Phó Quân Bác lắc lắc: “Em biết, nhưng một mình em ở nhà rất nhàm chán! Anh cho em đi làm đi, được không? Đợi em nhận được thư mời nhập học rồi, em sẽ không đi nữa.”
“Vậy anh nói với anh cả, để em đến bộ phận thiết kế của tập đoàn Phó thị làm việc.” Phó Quân Bác trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Tại sao?” Đồng Kỳ Anh cảm thấy khó hiểu: “Em ở lại bộ phận thiết kế của công ty Địa Trí khá tốt, tại sao muốn đưa em đến chỗ của anh cả.”
“Mối quan hệ của anh và em, tạm thời anh không định công khai ra ngoài, vì vậy mà hôm nay anh mới nói em là em họ. Nếu như hai chúng ta cùng làm việc chung trong một tòa cao ốc, sau này khó tránh khỏi việc đụng phải chuyện ngại ngùng như hôm nay. Vì vậy, anh cảm thấy em đến chỗ anh cả làm việc tốt hơn.” Phó Quân Bác kiên nhẫn giải thích.
Thật ra anh ta không muốn Đồng Kỳ Anh gặp Lý Tư San.
Hiện tại anh ta đã ký hợp đồng hợp tác với tập đoàn Lý thị, như vậy chắc chắn Lý Tư San sẽ thường xuyên đến công ty Địa Trí tìm anh ta.
Lý Tư San hiện tại đối với anh ta mà nói, chính là mối quan hệ đối tác làm ăn bao gồm cả đối tác trên giường.
Cũng xem như là tình nhân của anh ta vậy.
Vì vậy, anh ta không mong rằng, Kỳ Anh biết đến sự tồn tại của Lý Tư San.
Đồng Kỳ Anh nhếch môi, có chút không vui gật đầu đồng ý.
“Anh sẽ nói với anh cả, để anh ấy hạ lệnh xuống dưới quan tâm đến em hơn, sẽ không có ai dám bắt nạt em.” Phó Quân Bác lại nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh chỉ gượng cười với Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác chưa bao giờ nghĩ anh cả của anh có tâm tư gì với Kỳ Anh hay không, cũng không nhận ra, anh cả của anh sẽ có tâm tư gì với cô.
Vì vậy anh ta rất yên tâm việc Kỳ Anh làm việc dưới quyền của anh cả.
Sau khi về đến nhà, Đồng Kỳ Anh liền bắt đầu thu xếp hành lý cho Phó Quân Bác.
Anh ta nói lần này sẽ đi công tác đến nửa tháng mới về.
Còn nói nếu như có chuyện gì khiến cô lo lắng, tự mình không thể giải quyết thì có thể đi tìm anh cả.
Ngay cả số điện thoại cá nhân của anh cả Phó Quân Tiêu, anh ta cũng đưa cho cô.
Đồng Kỳ Anh vẻ mặt cam chịu nhìn Phó Quân Bác.
“Kỳ Anh, anh cả của anh đẹp trai như vậy, em không được nhìn anh ấy nhiều, hiểu chưa?” Trước khi ra khỏi cửa, Phó Quân Bác nhìn khuôn mặt rầu rĩ của Đồng Kỳ Anh, nói đùa.
Đồng Kỳ Anh lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc giơ ba ngón tay lên cao ngang trán, nghiêm túc thề: “Ừm, em hiểu rồi! Em thề, tuyệt đối không nhìn anh cả nhiều thêm một cái.”
“Kỳ Anh.”
“Dạ?”
“Em cảm thấy anh cả đẹp trai hay anh đẹp trai?” Phó Quân Bác đột nhiên hỏi vô lý.
Đồng Kỳ Anh không nhìn được cười lớn: “Đương nhiên là chồng của em đẹp trai nhất rồi.”
“Ngoan, đợi anh. Anh sẽ mang quà về cho em!” Phó Quân Bác mỉm cười, một tay kéo hành lý, một tay giữ lấy gáy của Đồng Kỳ Anh hôn nhẹ lên trán cô.
“Ừm, em đợi anh trở về.” Đồng Kỳ Anh xấu hổ nhìn xuống mỉm cười.
Phó Quân Bác nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó quay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK