Chương 435: Tơ tằm mỏng lại trong suốt
Phó Quân Tiêu xoay người rời khỏi người Đồng Kỳ Anh rồi nằm xuống bên cạnh cô, anh giơ hai tay lên ôm lấy khuôn mặt trông thảm hại hết sức của mình.
Quân Bác đã nói với anh rằng: “Em và Kỳ Anh đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ, bà ngoại của em đã nuôi nấng Kỳ Anh. Trong ba năm hai vợ chồng sống với nhau, cả hai đã cùng nhau trải qua niềm vui và nỗi buồn, trải qua sống chết có nhau. Thậm chí Kỳ Anh đã tuyên thệ trước tòa rằng cô ấy yêu em, cô ấy sẵn sàng sinh con cho em và cô ấy sẵn sàng chấp nhận đứa con của em và Lý Tư San. Trong cơ thể của em vẫn còn một quả thân của Kỳ Anh Anh cả anh dựa vào cái gì mà cho rằng Kỳ Anh sẽ yêu anh chỉ trong một thời gian ngắn như vậy chứ?” Đúng vậy.
Anh dựa vào cái gì mà lại cho rằng Kỳ Anh sẽ yêu anh trong một thời gian ngắn như vậy chứ?
Giữa anh và cô, đó chỉ hoàn toàn là do anh tình nguyện.
Anh ép cô phải lấy anh, cưỡng bức cô có con của anh và thậm chí vào lúc này còn ép cô làm chuyện đó với anh.
Anh luôn chi phối mọi thứ về cô, không bao giờ quan tâm đến suy nghĩ thực sự của cô.
Hay nói cách khác, anh buộc cô phải quanh quẩn giữa hai người đàn ông.
Nhưng cuối cùng, cán cân Thiên Bình của cô vẫn hướng về phía Quân Bác, còn Phó Quân Tiêu anh thì phải chịu thất bại thảm hại.
“Anh cả, trong biệt thự của nhà họ Phó có gián điệp. Anh, ông nội và mẹ phải cẩn thận một chút” Đồng Kỳ Anh ngồi dậy, bình tĩnh sửa sang lại quần áo rồi bước xuống giường.
Cô không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện cho Phó Quân Tiêu. Nếu cô nói rõ ràng, điều đó tương đương với việc giết chết cậu Thập và Lý Nhã Uyên.
Tuy nhiên, nếu cô không nói rõ thì họ sẽ lại muốn lấy mạng của anh cả một lần nữa không?
Đồng Kỳ Anh bị kẹt ở giữa, vừa mâu thuẫn vừa khó xử. Nếu anh cả có thể tin tưởng cô thì tốt biết mấy. Đúng như Phó Quân Bác đã nói, anh cả hoàn toàn không tin cô. Có lẽ, lúc này cô và anh đều cần bình tĩnh lại với nhau. Anh bảo cô cút thì cô sẽ cút.
Trước khi cô cút xéo, cô lấy chìa khóa xe của anh rồi một mình lái xe về nhà riêng. Khi Đồng Kỳ Anh trở về nhà riêng, thím Lưu cũng đang ở nhà và vui vẻ hỏi khi nào cô và Phó Quân Tiêu sẽ sinh em bé.
Đúng vậy.
Khi nào em bé sẽ được sinh ra đây? Chi bằng là buổi tối nay đi. Có lẽ sau khi có con, anh cả sẽ tin tưởng cô hơn thì sao.
Buổi tối đến, cô đi tắm sớm, lau khô tóc, chọn một chiếc váy ngủ mỏng, nằm trên chiếc giường lớn của Phó Quân Tiêu.
Dưới chiếc váy ngủ ấy, cô không mặc bất cứ thứ gì và khi cô khẽ di chuyển là có thể cảm thấy sự mát mẻ trong đó. Không biết đã qua bao lâu, cô chờ đợi rồi từ từ nhắm mắt lại.
Khi Phó Quân Tiêu được tài xế đưa về nhà, đã là ba giờ sáng.
Sau khi anh vào nhà, đèn tự động bật sáng ở bất cứ nơi nào anh đi qua. Khi anh về nhà cũng không nghỉ ngơi mà đi vào phòng làm việc lấy tài liệu.
Tuy nhiên, khi anh đi ngang qua cửa phòng của anh thì lại thấy cửa mở và đèn bên trong bật sáng.
Một trực giác trong tiềm thức nói cho anh biết rằng Kỳ Anh đang ở trong đó. A, người phụ nữ này lại đang làm cái trò gì vậy?
Khuôn mặt của Phó Quân Tiêu bỗng trở nên u ám, toàn thân có một cơn án lạnh chạy dọc sống lưng.
Anh bước nhanh vào phòng, đi thẳng đến bên giường, không nói một lời nào đã kéo người đang say giấc trên chiếc giường lớn của anh dậy.
Đồng Kỳ Anh như vừa tỉnh lại sau giấc mơ, cô dụi dụi đôi mắt còn đang buồn ngủ. Cơn đau từ cổ tay kia khiến cô nhíu mày không vui.
Nhưng khi cô nhìn kỹ thấy đó là khuôn mặt của Phó Quân Tiêu thì cô lại vui vẻ ! và dịu dàng gọi: “Anh cả”.
Vào lúc nghe cô gọi mình như vậy, vẻ mặt của Phó Quân Tiêu lại càng trở nên khó coi hơn.
Anh nắm chặt cổ tay Đồng Kỳ Anh, sức lực tăng lên dao động theo cảm xúc lên xuống của anh khiến Đồng Kỳ Anh đau đớn phải xuýt xoa.
“Đúng. Anh là anh cả của em. Đồng Kỳ Anh, em thật sự là có lòng thương người quá. Em muốn làm trung tâm điều hòa sưởi ấm cho mọi người sao? Em nghe anh nói đây. Phó Quân Tiêu anh không thiếu phụ nữ, cho nên anh không cần sự thương hại và thông cảm của em. Từ giờ em hãy cút xa khỏi anh càng xa càng tốt. Bản thỏa thuận ly hôn, anh đã kêu luật sư viết xong cho em rồi. Em yên tâm, anh sẽ không đối xử tệ bạc với em về mặt tiền bạc. Em chỉ cần ba tỷ rưỡi, anh sẽ đưa cho em ba trăm tỷ. Đủ để cho em tiếp tục cho cuộc hôn nhân thứ ba, thứ tư, thứ năm hoặc thứ sáu. ”
Anh vừa nói một hơi với thần sắc nghiêm nghị những lời tàn bạo làm tổn thương người khác vừa thô lỗ kéo cô ra khỏi giường.
Đồng Kỳ Anh loạng choạng ngã xuống dưới chân anh đau đớn, nhưng anh lại thờ ơ.
Chỉ là khi anh nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ tằm mỏng gần như trong suốt, bên trong lộ ra toàn cảnh mơ hồ quyến rũ và yêu kiều đập hết vào mắt anh nhưng trên khuôn mặt tuấn tú như dao của anh vẫn không có biểu cảm gì.
Ngay cả những ngày thường, chỉ cần vừa nhìn thấy cô thôi là anh đã tràn ngập loại tình cảm này dành cho cô rồi. Vậy mà vào lúc này, anh chẳng thấy gì cả.
Đôi mắt đen láy của Phó Quân Tiêu càng lúc càng trở nên sắc bén, trong mắt lóe lên như một mũi tên sắc lạnh về phía Đồng Kỳ Anh.
Đôi môi mỏng của anh mím lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười không rõ ý tứ rồi xả ra một lời châm biếm: ” Đồng Kỳ Anh, thật là mỉa mai. không phải em, luôn nói từ trước đến nay anh luôn dùng em làm công cụ thỏa mãn dục vọng sao? Bây giờ, anh sẽ nói rất rõ ràng cho em biết rằng em ở trong mắt anh, ngay cả làm công cụ để thỏa mãn dục vọng em cũng không thể so sánh bằng.”
Sau khi nói xong, Phó Quân Tiêu thô bạo nhấc bổng Đồng Kỳ Anh lên khỏi mặt đất, không chút thương tiếc đẩy cô ra khỏi phòng, suýt chút nữa đã kéo lê cô đi.
Đồng Kỳ Anh còn chưa kịp nói lời nào, Phó Quân Tiêu đã buông tay. Trước mặt cô là một trận gió cuồng bạo, tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc và chỉ để lại trước mặt cô là một cánh cửa đóng chặt.