Chương 225: Anh ta thích cô
Ngoài việc mỗi buổi chiều cuối tuần cô và anh ta ở riêng với nhau trong ký túc xá ra thì thậm chí hai người họ còn không có bất cứ chủ đề nào để nói chuyện, anh ta cũng rất ít chủ động tìm cô trò chuyện.
Mà sao anh ta lại phải thích cô?
Nếu như anh ta không thích cô thì tốt biết bao…
Ít ra thì bây giờ anh ta vẫn còn sống tốt.
Đồng Kỳ Anh gấp quyển album lại một cái “bộp”, hít nhẹ mũi rồi lấy giấy note ra, viết lại số điện thoại của mình và để lại cho bố của Mã Anh Vũ.
“Đây là số điện thoại của cháu, lúc nào chôn cất Mã Anh Vũ thì chú Mã hãy gọi điện thoại cho cháu. Nhất định cháu sẽ bảo cô gái đó đến gặp mặt Mã Anh Vũ lần cuối!” Đồng Kỳ Anh nói với tâm trạng nặng nề.
Bố của Mã Anh Vũ nhận lấy tấm giấy note, lau nước mắt rồi gật đầu, sau đó tiễn Đồng Kỳ Anh ra cưa.
Đồng Kỳ Anh cũng tiện tay cầm theo cuốn album.
Yêu thầm một người sẽ có mùi vị như thế nào? Những ngọt ngào, cay đắng trong suốt quá trình đó ra sao? Quyển album này đã giúp cô thấu hiểu hết được tâm ý của anh ta.
Và cuối cùng cô cũng đã hiểu ra được anh ta thích cô đến mức độ nào.
Anh ta thích cô đến mức trước lúc anh ta chết thì trái tim và tâm trí của anh ta đều chỉ có cô, đến cả việc ai là người hại chết anh ta mà anh †a cũng không cần quan tâm nữa.
Chỉ vì lúc anh ta chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, anh ta đã cảm thấy vui khi vẫn còn có thể được nhìn thấy cô, thậm chí anh ta còn dùng hơi thở cuối cùng của mình để trân trọng từng giây được ở bên cô.
Tình yêu sâu nặng đó đã đè nén khiến Đồng Kỳ Anh không thở nỗi, khiến cô càng muốn vì Mã Anh Vũ mà bắt hung thủ thật sự phải chịu sự trừng trị của pháp luật.
Hà Tuân Định, Đồng Kỳ Anh cô thề nhất định sẽ không để cho anh ta được tiêu diêu ở bên ngoài.
Đồng Kỳ Anh nói muốn quay về thành phố Thuận Canh và cô đã về thành phố Thuận Canh thật.
Phó Quân Tiêu biết được chuyện này, anh thấy không yên tâm về cô nên đã cùng cô về đó.
Tô Hoài Lan bị để lại ở biệt thự nhà họ Phó.
Sau khi Đồng Kỳ Anh về đến nhà thì gọi điện thoại cho Phó Quân Bác nhưng Phó Quân Bác lại nói với cô là anh ấy đang trên đường đi công tác.
Cô biết khoảng thời gian này anh ấy rất bận, hơn nữa bận đến mức bù đầu bù cổ, vì vậy cô cũng rất ngoan ngoãn, không hề kiếm chuyện qua điện thoại mà bằng lòng ngoan ngoãn đợi anh ấy về nhà.
Hai người họ nói chuyện điện thoại với nhau chưa đến năm phút thì Đồng Kỳ Anh đã tắt máy, cô nhìn màn nhìn điện thoại và cười đau khổ.
Lần nào anh ấy cũng nói giải quyết xong công chuyện thì nhất định sẽ ngoan ngoãn ở bên cô.
Nhưng mỗi lần anh ấy giải quyết xong chuyện thì chỉ ở bên cô được một lúc rồi lại bắt đầu bận rộn trở lại.
€ó lúc Đồng Kỳ Anh nghĩ có khi nào áp lực và trách nhiệm của Quân Bác là do cô tạo ra không?
Vì nhất định trong lòng Quân Bác luôn có ý định muốn nuôi cô.
Thật ra Đồng Kỳ Anh rất muốn nói với Phó Quân Bác cô không cần anh ấy phải nuôi, cô cũng có thể làm việc, nỗ lực kiếm tiền.
Nhưng Phó Quân Bác lại có tính gia trưởng.
Sau khi ngừng suy nghĩ về Phó Quân Bác, Đồng Kỳ Anh bắt đầu nấu ăn một mình rồi ăn cơm một mình. Sau bữa cơm, khi hoàng hôn buông xuống, cô lại cầm túi xách đến Dạ Hoặc một chuyến.
Đồng Kỳ Anh đã trực tiếp tìm đến Phí Ngọc Nam mà Phí Ngọc Nam thì cũng đang vì chuyện Dạ Hoặc sắp bị tạm ngừng hoạt động để thanh tra mà lo lắng đến đầu bù tóc rối.
Vốn dĩ Phí Ngọc Nam không có tâm trạng để ý đến Đồng Kỳ Anh nhưng sau khi ông ta nhìn thấy Đồng Kỳ Anh thì lại đột nhiên nghĩ đến một người thế là ông ta đã thay đổi thái độ ba trăm sáu mươi độ với Đồng Kỳ Anh.
“Tạ Liên à! Chắc ít nhiều gì thì cô và cái cậu Liên đó cũng có liên lạc với nhau nhỉ?” Phí Ngọc.
Nam gọi một cô tiếp viên đến pha trà cho Đồng Kỳ Anh và bảo Đồng Kỳ Anh ngồi ở ghế sô pha, có chuyện gì thì từ từ bàn bạc với nhau.
Sau khi Đồng Kỳ Anh ngồi xuống ghế sô pha thì hai tay cô nắm lấy túi xách, đặt lên trên hai đồi gối, cô cũng không định vòng vo với Phí Ngọc Nam mà thẳng thắn đi hẳn vào vấn đề: “Tôi muốn †ìm ông xin một ít thuốc nói thật, tôi biết nhất định chỗ ông có!”
Không phải tất cả các cô gái ở Dạ Hoặc đều bằng lòng bán thân nhưng khi được khách hàng để ý thì đằng sau cũng có một số chị đại tự dùng thuốc rồi bán các cô gái “sạch sẽ” ấy đi.
Không phải chị đại nào ở đây cũng có lòng tốt giống như Đường Vấn Kiều, luôn một lòng một dạ bảo vệ những cô gái mà mình dẫn dắt.
Thời gian cô sống ở Dạ Hoắc không lâu nhưng cô lại có thể nhìn thấu được những chuyện đó.
Đường Vấn Kiều vừa đi thì cậu Thập đã đuổi cô ra khỏi Dạ Hoắc ngay, chắc đó cũng là một trong những nguyên nhân bên trong.
Cậu Thập lo lắng cô sẽ bị điều đến chỗ của những chị đại khác, bị các chị đại khác hại thê thảm.
Phí Ngọc Nam thấy Đồng Kỳ Anh tìm ông ta đòi loại thuốc đó thì quyết tâm nhân cơ hội bàn chuyện mua bán với Đồng Kỳ Anh.
“Cô nghĩ cách giúp tôi ngăn cản người của chính quyền đến Dạ Hoắc dừng việc kinh doanh lại để thanh tra thì tôi sẽ giao loại thuốc đó cho cô!” Phí Ngọc Nam nói với vẻ rất đắc ý.
Đồng Kỳ Anh bất giác chau mày lại.
Mối liên hệ mà Phí Ngọc Nam ám chỉ chính là cậu Liên đó, mà thật ra cậu Liên chính là anh cả Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh không muốn lại đến nhờ vả anh cả Phó Quân Tiêu nữa, nói trắng ra là cô không muốn nhìn thấy anh.
Cách làm của anh cả Phó Quân Tiêu đối với chuyện của Mã Anh Vũ khiến cô cảm thấy rất thất vọng.
Kết quả cảnh sát điều tra ra được không phải là kết quả mà cô muốn.
Là Hà Tuân Định đã chính miệng nói cho cô biết anh ta đã tìm giang hồ đến đánh Mã Anh Vũ, kết quả…
Chuyện này đã trở thành nút thắt trong lòng Đồng Kỳ Anh cô.
Nói cho cùng thì Hà Tuân Định cũng là một người đàn ông thông minh, anh ta có thể phủi sạch hết tất cả những tội ác mà mình đã gây ra.