Chương 200: Bị anh cả sắp đặt.
“Là anh em, nhưng dù sao là cùng bố khác mẹ, Quân Tiêu là con trưởng, anh chẳng qua chỉ là con của vợ hai. Thật ra, ngay cả thân phận là con của vợ hai anh còn không được tính.” Phó Quân Bác cười khổ.
Đồng Kỳ Anh mấp máy môi nắm lấy tay anh mà an ủi: “Quân Bác, chuyện này nhỡ đâu chỉ là hiểu lầm thì sao? Hai người dù sao cũng là anh em ruột thịt, coi như là cùng bố khác mẹ thì cũng vẫn là anh em ruột thịt, trong người đều chảy chung một dòng máu, anh cả sẽ không làm ra những chuyện này.”
“Lý Tư San là con gái của chủ tịch tập đoàn Lý thị, cô ta còn có một người anh trai tên là Lý Dạ Lạc, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Lý thị. Kỳ Anh, em nghĩ mà xem, thân phận của Lý Tư San tốt như thế, hơn nữa, anh cũng đã có trợ lý Triệu Bân, thế nhưng anh cả vẫn đưa Lý Tư San đến chỗ anh, đó là có ý gì chứ?” Phó Quân Bác thành thật nói.
Đồng Kỳ Anh nghe xong, đôi mắt mở to vì quá bất ngờ. Cô thực sự không bao giờ ngờ tới rằng Lý Tư San lại là em gái của Lý Dạ Lạc, người thích đi tán gái trong “Đêm Hoặc”, mọi người gọi anh ta là “cậu Lý”.
Khi nhắc đến Lý Dạ Lạc, Phó Quân Bác vẫn luôn nhìn Đông Kỳ Anh, chính là muốn xem Đồng Kỳ Anh phản ứng như nào.
Ngày hôm đó anh ấy đến “Đêm Hoặc” với đồng nghiệp cùng nhau mở tiệc ăn mừng, trong phòng chờ ở quán rượu Thanh Tân, anh nghe thấy Lý Tư San ngồi ở sảnh bên cạnh nói lớn, cô ta nói lần đầu của “Tạ Liên” chính là của anh ta.
Không chỉ có vậy, “Tạ Liên” còn từng ngủ với “cậu Nhiên” và “cậu Thập”.
Tạ Liên là ai?
Ngày hôm đó, anh ngồi trong phòng chờ đã tận mắt nhìn thấy Tạ Liên, cũng đã nghe thấy tiếng hát của Tạ Liên.
Tạ Liên không phải ai khác mà chính là Kỳ Anh của anh, cho dù cô có đeo mặt nạ thì anh vẫn có thể nhận ra.
Trong ánh mắt của Đồng Kỳ Anh có chút kỳ lạ khiến Phó Quân Bác chắc chắn về suy nghĩ của mình.
Kỳ Anh thực sự quen biết Lý Dạ Lạc, Kỳ Anh chính là Tạ Liên. Anh thật không ngờ, một khoản nợ khổng lồ có thể phá hoại một gia đình.
Cũng bởi vì anh mắc nợ, Kỳ Anh mất đi trinh tiết, mà anh cũng trở thành một tên cặn bã.
Rõ ràng là anh không muốn trở nên như thế này… Nhưng tại sao thực tế lại càng đi càng xa với tương lai mà bản thân mong đợi? Khi đó, anh ta nợ nần chồng chất nên dứt khoát lựa chọn ly hôn với Kỳ Anh.
Ít nhất, bây giờ Kỳ Anh sẽ không vì anh mà đi bán thân trong “Đêm Hoặc” nữa.
Ít nhất, Kỳ Anh bây giờ vẫn trong sạch.
Ít nhất, bây giờ anh sẽ không phải để ý bên ngoài sau khi biết được Kỳ Anh đã mất đi trinh tiết, sau đó để bản thân buông thả trong chuyện tình cảm mà nắm lấy tay của Lý Tư San.
Ít nhất, bây giờ anh đang một thân một mình, lòng dạ trong sạch vô tư.
Ít nhất…
Trong lòng Phó Quân Tiêu dần trở nên bối rồi, tại sao lúc trước anh lại mềm lòng chứ?
Mềm lòng tới mức, bây giờ anh một chút cũng không muốn chia tay với Kỳ Anh.
“Em không hiểu được, cũng không rõ nữa.” Đồng Kỳ Anh từ từ rủ mắt xuống, khẽ lắc đầu.
Phó Quân Bác lấy lại tinh thần, đành phải kiên nhẫn giải thích với Đồng Kỳ Anh: “Tập đoàn Phó thị là của ông cụ, hồi đó bố anh nhập ngũ, cả đời tận tâm với đất nước, giao cả cuộc đời cho quân đội, chưa hề thừa kế một chút nào ở tập đoàn Phó thị, sau này anh cả cũng lựa chọn ra nhập quân đội nhưng ông cụ chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ giao tập đoàn Phó thị cho anh.”
“Mà là vẫn luôn nghĩ chờ anh cả sau khi về hưu sớm để tiếp quản tập đoàn Phó Thị. Nhưng mà trước khi anh cả về hưu, sau khi ông cụ lui về sau, tập đoàn Phó Thị vẫn luôn do bác họ Lãnh Huân Sách quản lý. Ông cụ là để ý bác họ mới cho anh làm việc trong tập đoàn Phó Thị, bây giờ ông cụ lại dùng anh cả để chèn ép anh và bác họ. Hiện tại bác họ đã biết khó mà lui, về hưu trước. Bác họ nói với anh, anh cả đã sắp xếp chân tay bên cạnh ông ta, từng hành động cử chỉ của ông ta, anh cả đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Và bây giờ anh cũng giống như vậy, bị tay chân của anh cả giám sát.”
Đường Kỳ Anh nghe xong chỗ hiểu chỗ không, nhưng cô có thể chắc chắn một chuyện, đó chính là anh cả của Phó Quân Bác dường như thực sự biết được mọi hành động của anh ta.
Bởi vì, cô ấy nhớ rằng lần đó khi anh cả muốn cô ở lại phòng làm việc của tổng giám đốc để nấu ăn, cô tìm cớ nói muốn về nhà để nấu ăn, nhưng anh cả của Phó Quân Bác lại nói với cô là Phó Quân Bác có buổi xã giao sẽ không về nhà.
Lúc đó cô còn cho rằng buổi Phó Quân Bác là anh cả gián tiếp giao cho, dù sao anh cả cũng là cấp trên của Quân Bác. Vì thế anh cả biết Quân Bác có buổi xã giao là đương nhiên.
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, cô phát hiện có lẽ đúng những gì Quân Bác đã nói. Để chứng thực suy đoán của mình, Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Bác bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: “Phó Quân Bác, chính là lần này, hôm đó anh đi công tác, em đã đưa anh một cái USB, em lại đi đến văn phòng tổng giám đốc của anh cả, trong buổi chiều hôm đó, anh nói anh có buổi xã giao không thể về nhà ăn trưa. Vậy chuyện anh đi xã giao có nói qua với anh cả không thế?”
“Hôm đó em đưa anh USB!” Phó Quân Bác ngây người một lúc, tại sao anh lại không nhớ chuyện ngày hôm đó. Bởi vì ngày hôm đó anh đã ký hợp đồng với bố của Lý Tư San là chủ tịch Lý và mời chủ tịch Lý đi ăn cơm trưa.
Chuyện này là chuyện riêng của anh, đương nhiên anh cả không hề biết.
“Không nhớ được sao?” Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Phó Quân Bác không trả lời liền hỏi anh.
Phó Quân Bác đột nhiên nắm chặt tay Đồng Kỳ Anh, lo lắng hỏi: “Hôm đó anh cả đã nói gì với em?”
“Anh cả nói anh có buổi xã giao nên sẽ không về nhà ăn cơm, cho nên bảo em ở lại văn phòng tổng giám đốc cùng anh ấy ăn cơm.” Đồng Kỳ Anh thành thật trả lời.
Phó Quân Bác từ trước đến nay luôn là người kín đáo và nhạy cảm. Khi Đồng Kỳ Anh nói ra chuyện này, anh ta đã ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.”