Cô uống sạch một chai rượu vang đỏ, lúc cô tỉnh lại thì hai người họ đã ở bên nhau.
Đương nhiên cô biết chiều nay mình sắp phải đối mặt với chuyện gì!
Mặc dù trong lòng cô biết rõ, thế nhưng lúc thật sự đối mặt vẫn cảm thấy có chút hốt hoảng, có lẽ trong chuyện tình cảm nam nữ, cô không phóng túng như mình nghĩ.
Quyền Đế Sâm từ trong phòng tắm bước ra, thân hình của anh hoàn mỹ, mỗi một đường vân trên cơ thể đều tràn đầy sức hấp dẫn của người đàn ông.
Anh đứng trước mặt Mặc Sơ không chút kiêng dè, ngược lại khiến Mặc Sơ hốt hoảng, có chút ngượng ngùng.
Mặc Sơ cầm lấy khăn tắm trùm lên người anh, thế nhưng ánh mắt cô lại không biết nên đặt ở đâu, vì vậy cô dứt khoát nhìn chằm chằm dưới chân của anh. Kết quả nước chảy xuống đôi chân cao khỏe của anh, lòng cô không ngừng nhảy "thình thịch thình thịch".
Quyền Đế Sâm nhìn cô từ trên cao, lên tiếng trước: "Vừa rồi cô đang tìm gì đấy?"
Mặc Sơ ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi không biết anh đang ở trong phòng tắm, tôi lo..."
Cô nói tới đây thì lại không nói tiếp nữa.
Bầu không khí lập tức trở nên yên lặng, cũng có một chút quái lạ.
Cô nói mình lo lắng, hoặc cứ để trong lòng là được rồi, nếu như nói ra có làm thay đổi mùi vị hay không?
Một cuộc hôn nhân, sớm chiều sống chung, tiếp tục lâu dài thì sẽ là bình yên qua ngày hoặc sẽ tồn tại muôn thuở, một khi tình cảm bất hòa thì mọi thứ sẽ trở nên khác hẳn.
Cô lo là anh uống rượu, uống phải thuốc gì đó, lỡ như có chuyện...
Thế nhưng sao cô có thể nói rõ ra chứ?
Quyền Đế Sâm cũng không hỏi tiếp, nhìn thẳng cô một cái rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Anh ngồi lên ghế salon, lúc này anh đã cởi bỏ vẻ uy nghiêm và lạnh lùng ban ngày. Trên tóc vẫn còn vương mấy giọt nước, trông có chút mềm mại.
Mặc Sơ đứng bên cạnh anh, nhẹ nhàng lau khô tóc giúp anh, sau đó lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh anh.
Trong không khí tản ra mùi thơm sau khi hai người đã tắm gội, mùi thơm như thế khiến nội tiết tố bên trong cơ thể người cũng không ngừng tăng lên.
Đương nhiên Quyền Đế Sâm không chờ được sự chủ động của cô, anh dứt khoát đưa tay ôm cô vào lòng.
Mặc Sơ nằm trong lòng anh, giống như một con thỏ nhỏ bị người thợ săn bắt được, vô cùng khẩn trương.
Hai tay cô cũng không biết nên để ở nơi nào, chỉ có thể nắm chặt khăn tắm của anh. Bởi vì quá khẩn trương nên cô đã dùng sức, kết quả khiến khăn tắm trên người anh rơi xuống đất.
Giờ phút này hai người bọn họ có cảm giác tự nhiên như nước chảy thành sông... muốn ở bên nhau!
Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, đột nhiên anh thấp giọng cười một tiếng: "Không phải nói sẽ trở thành thuốc giải cho tôi sao?"
Mặc Sơ dùng sức gật đầu, một khi cô đã đồng ý việc gì thì cũng sẽ không đổi ý, huống chi điều này còn là chuyện nên làm giữa vợ chồng!
Bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên vai anh, làn da nóng bỏng của anh dường như muốn làm tổn thương đôi tay nhỏ bé của cô, cô cẩn thận hôn lên môi anh, giống như một con bước giương cánh, nhẹ nhàng dính vào đôi môi mỏng hấp dẫn của anh.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, khói lửa chiến tranh một khi bắt đầu cháy thì quyền chủ động thuộc về Quyền Đế Sâm.
Anh không thể chờ động tác từ từ chậm rãi của cô, chiếc ghế salon mềm mại lõm sâu xuống, cô nằm trong lòng anh giống như con bước đang nhẹ nhàng bay lượn.
"Tổng giám đốc Quyền..." Cô không nhịn được kêu lên một tiếng.
Trong mắt anh bắt đầu trở nên sâu hút như biển, khiến người ta nhìn một cái là không thấy đáy: "Bà Quyền, cô hẳn là nên gọi một tiếng ông xã."
"Ông xã!"
Xem ra đêm đó cô uống say thế nên không nhớ chuyện gì cả, thế nên anh cần phải nhắc cô nhớ lại!
"Ông... xã..." Cô lắp ba lắp bắp kêu một tiếng.
Kết quả người đàn ông này vô cùng hứng chí, hôn thật sâu lên chiếc miệng nhỏ nhắn của cô.
Buổi tối hôm đó, cuối cùng thì Mặc Sơ cũng hiểu rõ, người đàn ông ban ngày lịch thiệp, vào buổi tối sẽ giống như một con dã thú.
Người đàn ông đang ôm cô vào lòng lúc này chắc chắn là một con dã thú thật sự, chơi đùa cô tới mức không còn chút sức lực nào.
Thế nhưng cho dù có nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được, pháo hoa ở giữa không trung nở rộ ra một dáng vẻ xinh đẹp nhất!
Sáng hôm sau, Mặc Sơ dùng hết sức để bò dậy đi làm, thế nhưng cô không còn chút sức lực nào, trông như một con rùa đen nằm ở đó. Động một cái cũng không động đậy, ngược lại khiến tinh thần người đàn ông vui vẻ hơn.
Anh không biết xấu hổ mà còn cười sao? Cũng bởi vì anh nên hôm nay cô mới không thể đi làm đấy!
"Đừng đi!" Anh an ủi cô, giống như trấn an một chú chó nhỏ, đưa tay xoa xoa đầu cô.
"Như thế sao được?" Từ lúc tới làm tới giờ, Mặc Sơ hầu như chưa từng xin nghỉ phép, ở công ty cô là một tấm gương cho việc chuyên cần.
Chỉ là ngay khi cô vừa bò dậy thì đã ngã xuống đất.
Quyền Đế Sâm đi tới, đưa tay bế cô lên, có thể là bởi vì tối qua được ăn no đủ, sáng sớm hôm nay tâm trạng anh đặc biệt thoải mái. Sáng sớm hôm nay anh cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy như ở trong gió xuân.
Quyền Đế Sâm biết cô rất kiên cường, đừng nhìn vẻ bề ngoài dịu dàng và ấm áp mà lầm, từ tận trong xương tủy đặt biệt quật cường. Anh lại thả cô xuống chiếc giường mềm mại, sau đó quan tâm đắp chăn cho cô.
Lúc này anh cầm chiếc điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của Triển Lê Hàn, tổng giám đốc công ty Thiên Trường Địa Cửu: "Tổng giám đốc Triển, hôm nay Mặc Sơ phải đến công ty tôi một ngày, có việc quan trọng cần nói."
Triển Lê Hàn vừa nghe đã hiểu ngay: "Tổng giám đốc Quyền khách sáo rồi, hôm nay Mặc Sơ không cần tới công ty trình diện."
Mặc Sơ nghe thấy Quyền Đế Sâm gọi điện thoại với ông chủ công ty mình, mặc dù chỉ đang dùng việc công làm việc tư thế nhưng trong lòng cô lại dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Thế là cô cũng yên tâm ngủ thêm một lúc nữa, sau khi Quyền Đế Sâm bước vào phòng tắm, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào gối, không những thế cô còn cảm nhận được sự nóng lên!
Lúc anh rửa mặt xong bước ra, Mặc Sơ cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Chỉ là lúc này cô mới có thời gian rảnh rỗi để nhớ lại chuyện tối qua: "Sao tôi lại có cảm giác, lúc tôi đến tìm anh, anh ngồi trong phòng vô cùng tỉnh táo mà nhỉ? Anh không có trúng thuốc sao?
Quyền Đế Sâm nhìn cô, cô giống như một con chuột túi, cả người được bọc lại, chỉ để lộ cái đầu nhỏ ra ngoài.
"Tôi nếm thấy rượu có mùi không ổn, theo sự cảm nhận của vị giác nói cho tôi biết, thứ này không bình thường thế nên tôi không uống!" Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe.
Khi những người khác đều trúng thuốc, hiện lên vẻ không bình thường, Quyền Đế Sâm nhận ra dự đoán của mình là đúng!
Mặc Sơ trợn mắt há mồm, hóa ra anh đã biết từ sớm, người đàn ông này quá ranh ma, anh tỉnh bơ chơi đùa tất cả mọi người, cũng bao gồm cả Mặc Sơ.
Mặc Chiêu Đệ đáng thương, tự cho là đúng, ngấm ngầm mưu tính Quyền Đế Sâm, nào biết người này giỏi thì có người giỏi hơn, Quyền Đế Sâm đùa giỡn cô ta ngược lại.
Mặc Sơ không thể không thấy xúc động, người đàn ông này thật lợi hại!
Mặc Sơ đột nhiên đưa tay che kín hay mặt mình, trời ạ! Anh không hề bị trúng thuốc! Thế mà cô còn chủ động giải thuốc cho anh nữa chứ!
Nghĩ tới đây Mặc Sơ tiện tay cầm lấy một cái gối, đập mạnh về phía anh, sao anh lại hư hỏng như thế chứ!