Mặc Sơ sửng sốt, cô thật sự chưa có liên kết chuyện này và Quyền Đế Sâm với nhau?
Huống hồ, hiện tại quan hệ của cô và Quyền Đế Sâm... một lời khó nói hết.
Vẻ mặt của Mặc Sơ, làm cho Ân Phi Âm càng cảm thấy chính là Mặc Sơ làm.
"Tiểu yêu tinh không biết xấu hổ!" Ân Phi Âm cứ cho rằng, chắc chắn là công phu trên giường của Mặc Sơ tốt, làm cho Quyền Đế Sâm vui.
Vẻ mặt của Mặc Sơ trầm xuống: "Khó trách mấy năm nay cho dù cô đã làm quản lý, thành tích của cô vẫn bình thường! Cô biết vì sao không?"
Đây là đang dẫm trúng chỗ đau của Ân Phi Âm, phải biết rằng thành tích của cô ta thật sự không tốt.
Mặc Sơ thấy sắc mặt của Ân Phi Âm trở nên khó coi, cô mới nói: "Một người há mồm ngậm mồm toàn là công phu trên giường, thì có thể giỏi được đến đâu!"
Cô nói xong, liền thẳng lưng, tự tin mười phần đi về văn phòng của mình.
Cô hoàn toàn không cần giữ thể diện cho Ân Phi Âm, một người phụ nữ không có thành tích lại đi châm ngòi thị phi như thế, Mặc Sơ dứt khoát chọc vào điểm yếu của cô ta luôn.
Mặc Sơ về tới văn phòng, cô ngồi xuống.
Thật ra, hai nhà Mộ, Đường kết thông gia, đây đều là danh môn vọng tộc ở thành phố S, loại chuyện đào hôn này, Mộ Dật Phong hoàn toàn làm được.
Chỉ có điều, Mặc Sơ không ngờ, Đường Tuyết Nhi cũng dám!
Có lẽ, vì tự do, mỗi người đều có đầy đủ dũng cảm nhỉ!
Cô lại nghĩ về bản thân mình, hình như cô chưa bao giờ sống cuộc sống của mình!
Hồi nhỏ, ở nhà họ Mặc, cô cũng lớn lên trong sự bắt nạt, cô từng ao ước vô số lần, đợi sau khi cô 18 tuổi, cô nhất định sẽ độc lập tự chủ, cô sẽ thi vào một trường đại học ở xa, cô sẽ có lý tưởng của mình.
Nhưng mà, vào năm cô 18 tuổi, vận hạn ập đến, cô bị người lạ mặt đã uống say cưỡng ép chiếm lấy, trong bóng đêm, cô cũng không biết anh là ai, bụng cô lại có thêm một cặp thai long phượng.
Sáu năm nay, cô bận rộn mà hạnh phúc, cô cũng không dám suy nghĩ về đời sống tình cảm của mình.
Mãi đến khi gặp Quyền Đế Sâm...
Thật ra, mỗi người đều không có tự do thật sự.
Mặc Sơ là vậy, Quyền Đế Sâm cũng vậy, không ai có thể thoát khỏi hiện thực cuộc sống.
Mặc Sơ lưu luyến cặp thai long phượng, cô đã tức giận, cô cũng phải bị quản chế bởi Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm cũng không buông bỏ được tất cả, mục tiêu báo thù của anh sắp hoàn thành rồi!
Hôm nay đúng là một ngày rối loạn!
Đường Tuyết Nhi mất tích, Mộ Dật Phong cũng không thấy đâu.
Người của hai gia tộc lớn đều bận rộn vừa tìm người vừa gọi điện cho các vị khách thông báo hủy bỏ đám cưới, còn có truyền thông thêm dầu vào lửa, chuyện này càng xào càng hot rồi.
Công ty Quyền Thị.
Đường Tuyết Nhi đang uống trà ở trong văn phòng chủ tịch của Quyền Đế Sâm: "Anh Sâm, chỉ có chỗ anh là an toàn nhất thôi!"
Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô ta, lớp trang điểm xấu xí của cô ta vẫn chưa được xóa đi: "Qua hôm nay, chuyện này đã thành kết cục đã định, bố em cũng sẽ không ép em nữa!"
Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Tại sao em không có một tí tự do nào vậy?"
"Cái gọi là tự do, đều phải trả giá." Quyền Đế Sâm hơi cong môi.
Cái giá mà mỗi người phải trả là khác nhau, tự do cũng khác nhau.
Khi trời tối, sau khi Quyền Đế Sâm tan làm, Đường Tuyết Nhi cũng ngồi xe anh về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Sau khi Mặc Sơ về nhà, cô nhìn thấy trong phòng khách có một thân ảnh quen thuộc, cô đi vào nhà liền nghe thấy Đường Tuyết Nhi gọi giòn tan: "Chị dâu, chị về rồi à!"
"Tuyết Nhi..." Mặc Sơ lập tức hiểu ra ngay, lẽ nào tất cả những chuyện này có liên quan đến Quyền Đế Sâm thật sao?
Đường Tuyết Nhi kéo cô ngồi xuống: "Chị tan làm rồi phải không! Chị uống trà đi!"
Mặc Sơ và cô ta ngồi xuống, trà uống ngọt mà hơi đắng chát, trên gương mặt của Đường Tuyết Nhi, tràn ngập một niềm hạnh phúc mang theo tự do.
Lúc này, cửa phòng bếp cũng mở ra.
Quyền Đế Sâm bê đồ ăn đi ra: "Có thể ăn cơm tối được rồi!"
Năm người cùng ngồi vào bàn, bắt đầu ăn bữa tối.
Bữa tối hôm nay, là Quyền Đế Sâm tự nấu.
Trên bàn, một con cá Thạch Ban hấp, tỏa ra mùi thơm.
Quyền Đế Sâm vẫn dùng đũa gặp thịt cá, rút xương cá, rồi bỏ vào trong bát của Mặc Sơ.
Hành động chu đáo mà ấp ám như này, đây là hành động đã làm trái tim Mặc Sơ rung động ngay từ lúc đầu, khiến cô nghĩ rằng, người đàn ông này thật sự là người đàn ông tốt mà cô có thể dựa vào.
Gi ờ phút này, Mặc Sơ nhìn thịt cá thơm ngon trong bát, cô không nhịn được cảm khái.
Tại sao, một cặp vợ chồng đang bình thường, lại thay đổi hứng thú?
Là cô đã thay đổi? Hay là anh đã thay đổi?
Hay là mùi vị của thịt cá này đã thay đổi?
Quyền Đế Sâm lại gắp thịt cá cho Mặc Hàm, anh cực kỳ săn sóc mẹ con các cô, con trai thì để cậu bé tự ăn!
"Cảm ơn daddy!" Mặc Hàm vui vẻ ăn: "Cá daddy nấu còn ngon hơn ông nội Tần nấu!"
Quyền Đế Sâm mỉm cười, sau đó anh nói: "Tuyết Nhi, em ăn đi!"
Mặc Hàm vừa ăn vừa nhìn về phía Đường Tuyết Nhi: "Dì Tuyết Nhi, trường đại học của dì tuyển sinh có giới hạn độ tuổi không?"
Đường Tuyết Nhi nở nụ cười: "Hàm Hàm muốn học luôn đại học à?"
"Có được không?" Mặc Hàm liếc mắt nhìn Mặc Hi: "Anh trai cháu thích trai xinh gái đẹp rồi!"
Đường Tuyết Nhi nhìn hai anh em thông minh lanh lợi: "Năm sau các cháu tham gia thi, thi qua rồi điền nguyện vọng là được."
Mặc Sơ cũng bật cười, bầu không khí trên bàn cơm cũng trở nên sôi nổi mà ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Tuyết Nhi muốn rửa bát, Mặc Sơ nói: "Cô dẫn các cháu đi chơi đi! Tôi làm cho!"
Hai bạn nhỏ Mặc Hàm và Mặc Hàm một trái một phải kéo Đường Tuyết Nhi cùng đi chơi trò chơi.
Đường Tuyết Nhi cảm khái nói: "Chỉ số thông minh của em cũng không ứng phó được hai đứa, chị dâu, chị thật siêu!"
Mặc Sơ khẽ cười, sau đó cô đi vào phòng bếp rửa bát.
Khi cô đeo tạp dề rửa bát, Quyền Đế Sâm cũng chơi rời đi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, chú ý sự thay đổi trên nét mặt cô.
Mặc Sơ chỉ im lặng rửa bát, cô rửa bát xong, cô cởi tạp dề ra, thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô mới về phòng.
Tất nhiên, khi cô làm việc, cả quá trình cô đều không để ý đến Quyền Đế Sâm.
Mặc Sơ về đến phòng, cô đi tắm, sau đó cô mới đi tới gian phòng lớn mà hai con đang chơi đùa, Đường Tuyết Nhi đang lái xe đụng, chơi vui đến ngất ngây với hai đứa trẻ.
"Tuyết Nhi, tối nay cô ngủ ở đây không?" Mặc Sơ hỏi thẳng cô ta!
Đường Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Không đâu, chị dâu, giờ em về đây! Ông nội và bố mẹ đều lo lắng cho em!"
Mặc Sơ gật đầu: "Được!"
Đường Tuyết Nhi chào tạm biệt cô: "Chị dâu, em đi đây! Em nói cho chị biết một chuyện, anh Sâm không dễ xuống bếp, càng sẽ không lấy xương cá cho bất kỳ ai!"
Mặc Sơ chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi Đường Tuyết Nhi rời đi, Mặc Sơ đưa cặp thai long phượng đi tắm, Mặc Hi bảo cậu bé là nam tử hán, không cần mami tắm cho.
Mặc Sơ tắm cho con gái, cô thấy tiểu công chúa nằm trong bồn tắm nhỏ nghịch bọt.
"Sơ Sơ, mẹ đang giận daddy đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Mặc Sơ hơi ngẩng đầu: "Không có."
"Phụ nữ đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!" Mặc Hàm hừ một tiếng.
Mặc Sơ thấy buồn cười: "Con không phải phụ nữ à?"
"Con là trẻ con!" Mặc Hàm gật gù đắc ý nói: "Con vẫn chưa dậy thì!"
Mặc Sơ nhéo cánh tay nhỏ của cô bé, Mặc Hàm hơi lo lắng nói: "Liệu Sơ Sơ và daddy có xa nhau không?"
"Sẽ không!" Mặc Sơ dịu dàng trả lời: "Cái đầu nhỏ của con đang lo cái gì đấy! Cho dù mẹ và daddy không ở bên nhau nữa, con thấy dì Tuyết Nhi làm mami thì thế nào?"
"Không cần!" Mặc Hàm lắc đầu: "Mặc dù dì Tuyết Nhi rất tốt, nhưng, mami của con chính là mami, con chỉ có một mami, không thể thay thế được. Daddy..."
Không biết Quyền Đế Sâm đã đứng ở cửa phòng của tiểu công chúa từ lúc nào.
Quyền Đế Sâm gật đầu, lúc này anh nhìn về phía Mặc Sơ ở bên cạnh.
Mặc Hàm lập tức nói: "Sơ Sơ, con thể tự tắm!"
Mặc Sơ thở dài: "Có việc thì gọi mẹ!"
"Không sao, mẹ đi đi!" Mặc Hàm cười nói.
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng con gái, cô đi cùng Quyền Đế Sâm về phòng ngủ.
Cô vừa đi vào cửa, đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh dời núi lấp biển, đang ùn ùn đánh úp về phía cô.
Quyền Đế Sâm xoay người một cái, đã ép cô lên ván cửa.
Cơ thể cô kề sát vào cánh cửa, còn trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú đang mang theo sự tức giận của anh, anh chống một tay lên cánh cửa, tư thế nửa bao vây, khóa chặt cô ở giữa anh và ván cửa.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt mang theo ánh mắt sắc bén, thì ra, cô mong Đường Tuyết Nhi trở thành nữ chủ nhân ở đây đến vậy sao?
Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại chẳng nói lấy một câu, nhưng mà, từ cơ thể đến trái tim đều thể hiện ra là anh không vui.
"Anh... thả em ra!" Mặc Sơ không chịu được ánh nhìn chăm chú trầm lặng như thế này của anh.
Quyền Đế Sâm cơ hồ là không kìm được cơn giận: "Không thả!"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô...
Mặc Sơ không ngờ anh sẽ làm như thế này, cô muốn né tránh, nào ngờ một bàn tay khác của anh giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi của anh linh hạt nạy mở hàm răng của cô, mang theo tức giận, điên cuồng tìm đầu lưỡi cô, ép cô chỉ có thể đưa lưỡi ra múa cùng anh.
Đầu lưỡi cô muốn né tránh tiến công cường thế của anh, nhưng à, cô vừa né tránh, anh liền truy đuổi cuồng dã, mỗi tấc trong khoang miệng, đầu lưỡi cô đến chỗ nào anh đều sẽ đuổi đến chỗ đó.
Anh từng nói, anh không cho phép cô chạy trốn.
Hai người gắn bó môi răng, môi của cô càng bị anh hôn đến nỗi thủy quang mênh mông.
Bởi vì thế công mãnh liệt của anh, đầu lưỡi cô vô lực, lưỡi cô cũng bắt đầu bủn rủn, cô chỉ có thể mặc anh cuồng dã thổi quét cô...
Cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, nếu không phải Quyền Đế Sâm đỡ cô, cô đã trượt xuống đất rồi.
Mặc Sơ không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt như này, cô kêu u u, nhưng lại không nói ra được một chữ.
Quyền Đế Sâm vẫn không chịu tha cho cô, mãi đến khi cô tê liệt ngã trong lòng anh, anh đưa tay ra ôm lấy cô, anh mới tha cho cô.
Đôi mắt cô mang theo lửa giận, khi cô định nói chuyện, người đàn ông này làm bộ hôn tiếp.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mới nói: "Anh cứ tưởng cái miệng này rất ngoan, nào ngờ, bây giờ càng ngày càng không ngoan!"
Đây chính là trừng phạt của việc không ngoan, để xem sau này cô còn dám nói những lời như thế nữa không!
Mặc Sơ tức giận nói: "Em không ngoan như vậy, anh còn cần em làm gì?"