Mặc Hi cho cô một nụ hôn lên trán, rồi bày ra dáng vẻ tiểu đại nhân: "Mẹ đấy, sao cứ không cẩn thận như vậy hả? Lúc nào cũng làm con lo lắng, nhìn xem ngồi xe mà cũng đụng đầu!"
"Ai bảo con là người tình nhỏ của mẹ chứ!" Mặc Sơ mỉm cười nhìn cậu bé: "Con không lo cho mẹ thì còn muốn lo cho ai?"
Quyền Đế Sâm đang lái xe, khóe miệng anh bất giác nhếch lên một nụ cười.
Mặc Hi thể hiện ra một mặt trưởng thành. Hơn nữa còn là một thiên tài thành thục không tương xứng với độ tuổi.
Mặc Sơ thì ngược lại, cô là người phụ nữ tâm tư đơn thuần đáng yêu, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Chiếc xe dừng ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, sau đó ba người cùng đi xuống xe.
Sau khi ba người cùng ăn bữa sáng, Quyền Đế Sâm nói: "Hai người ở nhà, anh đi công ty đây! Hi Hi vừa về, trước tiên nghỉ ngơi đi."
"Bố, con tràn đầy tinh lực này!" Mặc Hi nói xong còn bày ra thế võ!
Quyền Đế Sâm vươn tay, xoa đầu cậu bé, anh gật đầu với Mặc Sơ, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Sau khi con trai ăn xong, Mặc Sơ hỏi cậu bé: "Cục cưng, dì Vãn Vãn sao rồi?"
"Có vẻ rất tốt ạ, nhưng mà, trong ánh mắt, dường như có nỗi buồn không thể chạm đến." Mặc Hi trả lời cô.
Trong lòng Mặc Sơ biết, chắc chắn Cố Vãn Vãn không bỏ xuống được, suy cho cùng nói yêu liền yêu rồi, làm gì có nói không yêu liền không yêu nữa cơ chứ!
Bằng không, tại sao lại nói tình yêu giống như nước đổ khó hốt cơ chứ!
"Hàm Hàm thì sao?" Mặc Sơ hỏi cậu bé.
Mặc Hi cười ha ha: "Em ấy chơi vui lắm, ngày nào cũng ở cùng với dì Vãn Vãn, dì Vãn Vãn nói dì ấy muốn sinh con gái, con bé nói ngày nào con bé cũng chơi với dì ấy, dì ấy có thể sinh được luôn!"
Mặc Sơ cũng bật cười, mặc dù cô cũng nhớ Mặc Hàm, nhưng mà, Mặc Hàm ở bên Cố Vãn Vãn, cô cũng yên tâm.
Mặc Sơ đi xả nước tắm: "Hi Hi, đi tắm nào!"
Mặc Hi đi vào rồi đóng cửa: "Sơ Sơ, con tự tắm!"
"Lâu lắm rồi mẹ chưa gặp con, mẹ tắm cho con nhé! Mặc Sơ mỉm cười nói: "Để mẹ xem xem cơ thể con có cơ bụng không?"
"Cắt!" Mặc Hi vui vẻ nói: "Mẹ chỉ nhớ cơ thể của người con trai ngoài bố con! Con không cho mẹ xem!"
Mặc Sơ hóa đá trong nháy mắt.
Mặc Hi đóng cửa lại: "Sơ Sơ, mẹ không cần đi làm à?"
"Mẹ muốn ở bên con!" Mặc Sơ nói: "Con vừa về mà, đúng không?"
"Mẹ không cần ở cùng con đâu!" Mặc Hi nói: "Con không buồn ngủ, lát nữa con tới bệnh viện tặng quà cho dì Thanh Du."
"Được!" Mặc Sơ lái xe đi tới: "Mẹ đi trước đây, nhớ khóa cửa. Chúng ta hẹn giữa cơm ăn cơm nhé?"
"Không hẹn!" Mặc Hi không hề khách khí nói.
Mặc Sơ chỉ vào trái tim nhỏ bé của mình, cô thật bi thương mà!
Mặc Sơ lái xe đi đến công ty, Triển Lê Hàn thấy cô lại đến nữa: "Mặc Sơ, không phải cô xin nghỉ rồi sao?"
"Tôi trả phép, tôi lại tới nữa!" Mặc Sơ mỉm cười nói: "Tôi đi làm việc trước đây."
...
Mặc Hi khóa kỹ cửa của biệt thự Hồng Thụ Lâm, sau đó cậu bé không có đến bệnh viện trước tiên!
Trước tiên, cậu bé đi tìm Quyến Đế Đình, tối qua Quyến Đế Đình đi chơi bar, chơi đến rất muộn, anh ta đang ở khách sạn và còn chưa dậy.
Mặc Hi tìm được một chị nhân viên phục vụ: "Chị, chị giúp em với, chú em vẫn đang ngủ ở đây, em tới thăm chú ấy!"
Sau khi nhân viên phục vụ mở cửa phòng, Mặc Hi đi vào trong.
Nhân viên phục vụ cũng không biết đứa bé này nói thật hay nói dối, cô ta cũng đi vào.
Kết quả, một cơ thể nam tính ở trên chiếc giường lớn, chỉ đắp một mảnh vải ở bên hông, cả bộ ngực và chân dài đều không che đậy, cứ thế hiện ra trước mặt bọn họ.
Bởi vì có người đi vào, Quyến Đế Đình cũng tỉnh luôn.
Anh ta ngồi dậy, nhìn thấy Mặc Hi.
Anh ta híp mắt, thằng nhóc này từ đâu đến vậy?
Đột nhiên, anh ta hiểu ra.
"Nhóc, gọi bố!" Quyến Đế Đình biết cậu bé là ai rồi à?
Mặc Hi bày ra dáng vẻ tiểu đại nhân: "Cháu về vừa nước, có người đón cháu ở sân bay, cháu đã gọi bố rồi!"
Quyến Đế Đình biết, chắc chắn là Quyến Đế Sâm rồi.
"Bố mới là bố đẻ của con!" Quyến Đế Đình mở mắt nói dối, dù sao thì anh ta nghĩ rằng, trẻ con mà, dễ lừa!
Nhưng mà, anh ta không biết, đứa bé trước mặt anh ta, là cục cưng thiên tài hiếm có trên thế gian!
"Ò!" Mặc Hi chỉ ung dung trả lời một chữ.
Lúc này, Quyến Đế Đình ngồi dậy, anh ta đã quen ngủ để trần, lúc này chiếc chăn đơn chảy xuống, nhân viên phục vụ cũng xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng che mặt chạy ra ngoài.
Quyến Đế Đình vẫn luôn thích trên ghẹo các em gái, anh ta cười ha ha, nhìn theo phương hướng mà nhân viên phục vụ biến mất: "Em ơi, lát nữa đến chỗ anh nhé!
Quyến Đế Đình nhìn đồng hồ: "Bố muộn làm rồi, lát nữa Quyến Đế Sâm lại gây khó dễ cho bố!"
"Là tự chú không tuân thủ quy định của công ty, còn trách người khác gây khó dễ cho chú!" Mặc Hi coi thường bộ dạng của anh ta.
Quyến Đế Đình ngạc nhiên nhìn đứa bé trước mặt: "Bố là bố đẻ của con, con lại hướng về phía người khác à?"
"Cháu giúp lý không giúp người thân!" Mặc Hi hừ một tiếng.
"Con cũng không phải thẩm phán!" Quyến Đế Đình ngồi xổm xuống, nếu như anh ta và Mặc Sơ thật sự có một đứa con trai như này, cũng rất tuyệt!
Bây giờ, anh ta quan sát kỹ Mặc Hi thì mới phát hiện đứa bé này giống nhà họ Quyền bảy phần, giống Mặc Sơ ba phần.
Quyến Đế Đình không hề che dấu nói: "Nhóc thối, bố thích con!"
Mặc Hi cười hắc hắc: "Không biết tại sao, cháu và chú không có loại cảm giác đó."
"Loại cảm giác nào?" Quyến Đế Đình nhíu mày, tối qua anh ta uống nhiều, hình như bây giờ vẫn còn hơi cồn chưa tản hết, anh ta vẫn còn hơi không theo kịp tiết tấu của đứa bé.
Mặc Hi cũng không nói ra, cậu bé gặp Quyến Đế Sâm ở sân bay, cậu bé và Quyến Đế Sâm cùng bắt người xấu, mơ hồ tựa như có một dòng điện lưu lướt qua vậy.
Nhưng mà, cậu bé đặc biệt tới tìm Quyến Đế Đình, thì một tí cảm giác như thế cũng không có.
"Cháu đi đây!" Mặc Hi không muốn nói thêm điều gì với anh ta nữa.
Quyến Đế Đình không hiểu: "Con tìm bố làm gì?"
"Không làm gì, cháu chỉ tới xem xem mà thôi!" Mặc Hi nhún vai.
Quyến Đế Đình đi vào phòng tắm, anh ta muốn rửa mặt, sau đó đi làm, rõ ràng anh ta vẫn là cậu hai của nhà họ Quyền, tại sao ngày nào cũng phải đi làm vất vả như này cơ chứ?
Mặc Hi tiện tay lấy đi một kiện quần áo mà anh ta chưa giặt, rồi bỏ vào trong ba lô của cậu bé, sau đó đi ra khỏi khách sạn, lúc này, cậu bé mới đi tới bệnh viện.
Cậu bé đã hỏi phòng bệnh của Kiều Thanh Du, sau khi đi tìm, cậu bé còn mang theo một bó hoa tươi, cậu bé vừa đi, vừa chào các chị y tá!
Cố Mộc Thành vừa đi ra khỏi phòng bệnh: "Cậu bé đẹp trai, cháu muốn mê đảo toàn bộ nữ sinh ở bệnh viện bọn chú à?"
"Nhìn xem có bị cháu mê đảo không?" Mặc Hi tiến lên, ôm anh ta: "Cháu chào chú Cố!"
Cố Mộc Thành nhìn cậu bé, vui vẻ nói: "Coi như cháu vẫn có lương tâm, trở về sẽ tới thăm chú đầu tiên! Nhưng mà, cháu tặng hoa làm gì?"
Mặc Hi nở nụ cười: "Cái này là tặng cho dì Thanh Du..."