Ở nhà trẻ, hai bóng dáng nhỏ bé chạy như bay ra ngoài giống như những chú chim trong lồng, hận không thể sà vào lòng của cô.
“Sơ Sơ, hôm nay mẹ đến rất đúng giờ đấy!” Mặc Hàm chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn có phần giống Mặc Sơ: “Đại Chu đang tỏ tình với con, nhưng thật tiếc là thời gian không thích hợp rồi, đoạn tình yêu có thể tồn tại muôn thuở này đã không còn nữa…”
Mặc Sơ sờ sờ bím tóc của cô bé: “Con mới bao nhiêu tuổi mà đã hiểu chuyện tình yêu chứ?”
Ánh mắt của Mặc Hi rất bình tĩnh: “Em gái là hoa khôi của trường, có rất nhiều bạn nam muốn tranh giành làm chồng của em ấy!”
Thời đại này, trẻ con thực sự trưởng thành sớm đến mức này sao!
Mặc Hàm vui vẻ nói: “Anh trai còn là ông chồng quốc dân đấy! Ở trường bọn con, anh ấy còn nổi tiếng hơn cả người giàu nhất!”
Mặc Sơ bật cười khanh khách, tương lai của hai đứa con này tốt hơn cô không biết bao nhiêu lần!
Mỗi tay cô dắt một đứa con, đi về nhà.
Một đêm đó vào sáu năm trước, cô đã mất đi trinh tiết quý giá nhất của người phụ nữ và mang thai một cặp sinh đôi.
Trong suốt sáu năm ở bên cạnh con, chúng là điều kỳ tích lớn nhất của cô.
“Nhìn xem, hoa đào ở công viên đều nở hết rồi!” Mặc Hi ám chỉ: “Sơ Sơ, tại sao mẹ vẫn chưa có đào hoa vậy?”
Mặc Hàm lập tức đi hái hoa rồi bện thành một vòng hoa, đội lên trên đầu Mặc Sơ: “Sơ Sơ của chúng ta sẽ luôn gặp may mắn!”
Mặc Sơ nhìn thấy hai đứa con quan tâm đến cuộc sống của cô như vậy, trong đầu cô lại hiện ra khuôn mặt đẹp trai của Quyền Đế Sâm.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Mặc Sơ đưa hai đứa bé đến nhà trẻ, cô vội vàng đi xe buýt đến công ty.
Mẹ nuôi Trần Chân Dao gọi điện thoại đến: “Mặc Sơ, mày tự tìm cái chết đúng không? Sao mày dám dùng bình hoa đánh Tổng giám đốc Trương vậy hả? Mày đã bị đàn ông ngủ qua từ lâu rồi, bây giờ còn ra vẻ cái gì nữa? Lập tức đến bệnh viện ngay!”
Mặc Sơ thay đổi phương hướng, sau khi đến bệnh viện, Trần Chân Dao nhìn thấy cô đã đến thì trở tay tát cô một bạt tai vang dội.
“Mày là cái của nợ của nhà tao! Từ trước đến nay không biết kiếm tiền cho tao, chỉ biết gây sự. Bây giờ tổng giám đốc Trương đòi lại một trăm ngàn nhân dân tệ, đó là chi phí cho Chiêu Đệ đi ra nước ngoài du học.” Trần Chân Dao tức giận dùng tay chỉ vào cô: “Bây giờ đi vào phòng bệnh, cầu xin tổng giám đốc Trương cho tao, cầu xin cho đến khi cậu ta tha thứ! Nếu không thì tao sẽ giết mày!”
Mặc Chiêu Đệ là đứa con gái đầu của nhà họ Mặc sau khi nhà họ Mặc nhận nuôi Mặc Sơ, năm nay cô ta đã tốt nghiệp đại học, không muốn đi làm mà còn đòi cha mẹ cho tiền đi nước ngoài du học.
Còn con gái nuôi Mặc Sơ chính là cây rụng tiền của nhà họ Mặc, nhà họ Mặc hận không thể dùng cô để đổi lấy rất nhiều rất nhiều tiền.
Mặc Sơ hiểu rõ sự khác biệt giữa con ruột và con nuôi, cô đi vào phòng bệnh.
Đầu của Trương Thịnh Tùng quấn đầy băng gạc màu trắng, ông ta đang nằm, sắc mặt tái nhợt. Khi nhìn thấy Mặc Sơ bước vào, đôi mắt của ông ta tóe lửa căm ghét và giận dữ.
“Tổng giám đốc Trương, thật sự xin lỗi!” Mặc Sơ áy náy.
Trương Thịnh Tùng hừ một tiếng: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, con nhóc thôi tha cô hãy chờ ngồi tù đi!”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Mặc Sơ trắng bệch: “Tổng giám đốc Trương, hôm qua ông cũng có trách nhiệm, ông không nên mạnh mẽ xé quần áo của tôi…”
“Cô hãy giữ lại những lời này mà nói với cảnh sát nhé!” Trương Thịnh Tùng nhìn cô bằng ánh mắt gần như tràn đầy thù hận: “Tôi không đùa chết cô thì tôi không còn họ Trương!”
Lúc này, hai người cảnh sát mặc đồng phục màu xanh đi vào.
Trong đó có một người hơi gầy nói: “Mặc Sơ, anh Trương tố cáo cô bán dâm, còn dùng bình hoa làm tổn thương anh ta, bây giờ chúng tôi muốn bắt giữ!”
Cái gì? Rõ ràng là Trương Thịnh Tùng đã cưỡng hiếp cô, vậy mà ông ta còn cắn ngược lại, bây giờ lại muốn vu oan giáng họa cho cô!
Mặc Sơ bị hai người cảnh sát kèm hai bên dẫn ra ngoài, cô lo lắng nói: “Tôi bị oan! Các anh thả tôi ra!”