Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu - Mặc Sơ - Quyền Đế Sâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Mặc Sơ, khó tránh khỏi có một chút chua sót. 

Cô đã đồng ý chăm sóc con của Cố Vãn Vãn, nhưng mà, cô thà là một mình mình bận rộn, cũng không muốn nhìn thấy Quyền Đế Sâm nửa đêm thức dậy, chăm sóc Cổ Thiên Du. 

Mặc Sơ im lặng dọn dẹp đồ của đứa bé, rồi lại cầm bình sữa đi xuống tầng để rửa, sau khi dùng nước nóng rửa bình, cô đặt vào quầy bát sạch. 

Cô nhìn quầy bát sạch, trong lúc nhất thời lại không còn buồn ngủ nữa. 

Khi trong đầu cô nhớ lại hình ảnh Quyền Đế Sâm thức dậy lúc nửa đêm quay xung quanh Cổ Thiên Du, đó là cha con tình thâm! 

Hóa ra, tình cảm đã chia ra, thì giống như cầm con dao đâm vào thịt của cô 

vậy. 

Cô vẫn nghĩ rằng, cô không muốn đi so đo với một đứabé. 

Nhưng mà, trong lòng cô sẽ chua sót! 

Cho dù Mặc Sơ có chua sót trong lòng, thì cô cũng biết tình hình hiện giờ của Cố Vãn Vãn, huống hồ, đứa bé là người vô tội, cô cũng sẽ thương yêu Cổ Thiên Du. 

Mặc Sơ ngồi một lúc lâu, mới lên tầng. 

Cô đứang cạnh chiếc giường của em bé, nhìn em bé một lúc, Cố Thiên Du ngủ rất ngon, cô cũng yên tâm đi ngủ. 

Mặc Sơ chui vào trong chăn, người cô lạnh toát. 

Quyền Đế Sâm vươn tay ra ôm cô lòng trong lòng, lúc đầu anh muốn chăm sóc Cổ Thiên Du, nhưng mà, ai ngờ anh chưa làm việc này bao giờ, nên tất nhiên là đã dỗ không được khéo nhóc này! 

"Anh tuyển một bảo mẫu tới chăm sóc Cổ Thiên Du nhé!" Anh không nỡ thấy cô vất vả, trước kia cô đã chịu đủ vất vả rồi. 

Mặc Sơ lắc đầu: "Anh muốn để Thiên Du sống ở đây thời gian dài không?" 

Nếu ông bà nhà họ Cố mãi không về Tam Á, bọn họ cứ ở thành phố S, Thiên Du sẽ ở nhà bọn họ mãi à! 

"Em hỏi ý của Vãn Vãn nhé!" Mặc Sơ hơi lo lắng: "Người khác chăm sóc, em không yên tâm! Đây là con của Vãn Vãn, em cũng sẽ coi như con mình!" 

Cho dù trong lòng Mặc Sơ đang nhỏ máu, nhưng mà, đây cũng là con của Quyền Đế Sâm, cô cũng coi là con mình! 

Nhưng mà, cô không có nói ra. 

Sở cảnh sát. 

Úc Lạc Hàn bị gọi đến, bởi vì anh ta là thiếu chủ của Thiên Tàn đường, Trần Phù và Long Yên đều không rõ tung tích, anh ta thì vẫn đang ở trong công ty. 

Úc Lạc Hàn gọi luật sư của anh ta đi cùng, lúc nào anh ta cũng bình tĩnh như bình thường. 

Bởi vì, phía cảnh sát chưa có án của anh ta. 

Đồn tới đồn lui, đúng là anh ta lớn lên ở Thiên Tàn đường, nhưng mà pháp luật là phải chú trọng bằng chứng. 

Bất luận cảnh sát có hỏi như thế nào, anh ta đều nói không biết Long Yên đang ở đâu? 

Cuối cùng, cảnh sát hết cách, đành phải nói: "Nếu mà có tin tức của bọn họ, anh phải lập tức chủ động nói cho chúng tôi biết! Nếu anh thật sự muốn tẩy trắng mình, thì hãy phối hợp với phía cảnh sát! Tìm ra Long Yên đang ở đâu!" 

Kết quả là, Úc Lạc Hàn rất là thản nhiên nói: "Bản thân tôi vốn đã trong sạch, tôi không cần phải tẩy trắng gì cả, tôi sẽ không làm mồi nhử, chủ động du Long Yên ra, nếu cô ta chủ động tới tìm tôi, tôi nghĩ, nếu các anh cử người theo dõi tôi mọi lúc, nhất định có thể tìm được cô ta!" 

Úc Lạc Hàn đâu có ngốc như vậy, biến mình thành mồi nhử, đi dự Long Yên ra! 

Anh ta một lòng tin tưởng một điều là, anh ta không làm chuyện phạm pháp, thì không ai làm gì được anh ta. 

Công ty của Úc Lạc Hàn cũng do cục thanh tra kiểm tra, bất kể là trên mặt số sách, hay trên nguồn vốn hoạt động, tất cả đều trong sạch rõ ràng. 

Cho nên, hiện tại thân phận của anh ta chính là một thương nhân. 

Luật sư đi cùng với Úc Lạc Hàn ra khỏi sở cảnh sát: "Cậu chủ, cậu trong sạch, bọn họ theo dõi cậu như thế..." 

"Kệ bọn họ!" Úc Lạc Hàn nghĩ, người phụ nữ như Long Yên, nên sớm bắt lại! 

Thiên Tàn đường. 

Trần Phù nhìn Dịch Tang đang ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ. 

Cảnh sắc mùa đông, đặc biệt tiêu điều. 

Mặc dù thành phố S là thành phố ở phương Nam, xa xa núi xanh là một mảnh xanh tốt, nhưng sau khi trong lòng mất đi sinh khí, thì nhìn đâu cũng không có cảnh đẹp. 

Long Yên đã đi đâu rồi không biết! 

Bởi vì chuyện lần này rất lớn! Long Yên đã bị liệt vào tội phạm cấp A rồi. 

Tất nhiên, cô ta đùa giỡn tính mạng của hơn một trăm công nhân, ai mà tha thứ cho cô ta được cơ chứ? 

Trần Phú liếc mắt nhìn Dịch Tang: "Đừng lo cho con bé, con bé thông minh năng lực thích ứng cũng mạnh, ở chỗ nào cũng sẽ sống tốt thôi!" 

Đối với Trần Phù mà nói, ông ta rất thích Long Yên! 

Long Yên đủ tàn nhẫn đủ xấu xa đủ hung ác đủ to gan! 

Dịch Tang thở dài một tiếng: "Tại sao? Tại sao lại thành ra như thế này? Tại sao con bé cứ đuổi theo những thứ hư vô mờ mịt này chứ?". 

"A Tang, tôi sẽ coi Long Yên như con gái ruột của tôi!" Trần Phù nói: "Bà đừng lo gì cả, tôi sẽ bố trí tốt cho con bé!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK