Tần Thời mang báo cáo kiểm tra về, ông ta đưa cho Bạch Tử xem.
Bạch Tử cầm lại xem rồi nói: "Trong nhà có một nam một nữ sống, hai người đều không có quan hệ huyết thống, ngoài ra người phụ nữ đã mang thai?"
Tần Thời hỏi bà ấy: "Liệu có phải là một cặp vợ chồng ở đó không?"
"Không thể nào!" Bạch Tử nói rất chắc chắn: "Cố Trạch Dã chưa kết hôn, thậm chí bạn gái cũng chưa có."
Tần Thời khẽ nhíu mày: "Liệu có phải là Cố Vãn Vãn không nhỉ?"
Hai mắt Bạch Tử lập tức sáng lên: "Đúng rồi, lúc Đế Sâm kết hôn, Cố Vãn Vãn một mực nói con bé đã mang thai con của Đế Sâm, sau đó chuyện này không giải quyết được gì, nhưng mà, Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã là anh em, sao lại không có quan hệ huyết thống?"
"Trong này vẫn còn chuyện xưa, chúng ta không thể biết được." Tần Thời thở dài.
Bạch Tử gật đầu: "Đúng là ông trời cũng giúp tôi!"
Bà ấy đang không tìm được cửa phá, làm cho Mặc Sơ bỏ đi, bây giờ Cố Vãn Vãn to bụng rồi, lại còn mang thai con của Quyền Đế Sâm, đúng là làm cho Bạch Tử cảm thấy công sức của ngày hôm nay không uổng tí nào.
Tần Thời ngưng mắt nhìn bà ấy: "A Tử, bà sẽ không muốn..."
"Tôi có ý đó đấy." Bạch Tử ngắt lời Tần Thời.
Tần Thời sốt ruột nói: "A Tử, bà cần gì phải làm vậy? Mặc Sơ và Đế Sâm hai đứa đang yêu thương nhau, ân oán đời trước để nó bay đi theo gió đi!"
"Không được!" Bạch Tử nói: "Tôi không nhìn đuộc, cơ thể cô ta chảy dòng máu của nhà họ Long, sao có thể làm con dâu của tôi được!"
Khi Tần Thời vẫn muốn khuyên nữa, bà ấy lại nói: "Cô ta muốn làm con dâu của tôi, trừ phi tôi chết!"
Nhất thời, Tần Thời ngẩn người, tại sao cứ phải tái diễn lại những ân oán tình thù này cơ chứ?
"A Tử..." Tần Thời nhìn bà ấy với nét mặt ưu sầu.
"Lão Tần, ông đừng khuyên tôi cái gì hết!" Bạch Tử nói: "Chuyện này, tôi sẽ không thôi đâu!"
"Thôi được rồi!" Tần Thời thở dài, ông ta cũng không nói nữa.
...
Nhà họ Đường.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn mấy chuyên viên trang điểm tới, trời còn chưa sáng cô ấy đã tới rồi.
Bà Đường cho bọn họ vào, rồi lại đi gọi Đường Tuyết Nhi dậy.
Đường Tuyết Nhi đã chờ cả buổi tối vẫn chưa thấy Quyền Đế Sâm tới cứu cô ta, cô ta thầm nghĩ, liệu có phải anh Sâm quên chuyện này rồi đúng không.
Cô ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mãi đến khi mẹ tới gọi cô ta, cô ta vẫn kì kèo: "Mẹ, con không muốn gả, con muốn ở bên ông nội và bố và mẹ..."
"Này sao mà được?" Bà Đường khăng khăng nói: "Bố mẹ nhà họ Mộ nhất định sẽ đối xử tốt với con! Mộ Dật Phong cũng không có tin tức quan hệ bất chính, mẹ tin, cậu ấy nhất định là một người đàn ông tốt!"
Nhà họ Đường giữ vững đám hỏi với nhà họ Mộ, trong đó có một nguyên nhân là con người Mộ Dật Phong giữ mình trong sạch, danh tiếng trong đám con nhà giàu cũng rất tốt.
Về phần tình yêu, cứ yêu là tới thôi.
Đường Tuyết Nhi trợn tròn mắt: "Mẹ, con cũng giữ mình trong sạch, chưa từng có tai tiếng mà!"
"Cho nên, các con trời sinh một đôi!" Bà Đường khích lệ: "Mau dậy đi, mẹ cho các chuyên viên trang điểm vào rồi!"
Trịnh Ngạo Tuyết gõ cửa rồi đi vào, cô ấy dẫn theo mấy người đều là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp, vừa vào đã bắt đầu chính thức làm việc.
Bà Đường xem một lúc, bà ta cũng đi ra ngoài.
Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết kéo tay Đường Tuyết Nhi, đặt một thứ vào lòng bàn tay cô ta.
Đường Tuyết Nhi vốn là người thông minh, cô ta hiểu ra ngay, đây có khả năng là người mà anh Sâm phái tới.
Cô ta nhận luôn, nhìn thấy một ít thuốc bột màu trắng, cô ta hòa tan vào trong nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Khi Trịnh Ngạo Tuyết che mũi miệng lại, Đường Tuyết Nhi cũng làm theo.
Vì thế, mấy người ở bên ngoài từ từ ngã xuống.
Đường Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cô là người anh Sâm phái tới à?"
"Tôi hóa trang cho cô, lát nữa chúng ta quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, cô đừng nói là được." Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Trịnh Ngạo Tuyết hóa trang cho Đường Tuyết Nhi: "Người khác hóa trang thì hóa trang xinh đẹp, tôi hóa trang xấu cho cô!"
"Cái này có sao đâu, có thể ra ngoài được là được." Đường Tuyết Nhi lại rất là vui vẻ: "Còn lâu tôi mới muốn kết hôn, tôi cũng không muốn gả cho một người đàn ông tôi không yêu!"
Trịnh Ngạo Tuyết cảm thấy nhà giàu phức tạp quá, cô ấy cứ thành thật làm lính thì hơn.
Lúc này, Trịnh Ngạo Tuyết và Đường Tuyết Nhi đã hóa trang đi ra cửa. Đường Tuyết Nhi cũng đã thay quần áo của mấy cô chuyên viên trang điểm.
Trịnh Ngạo Tuyết chắn cô ta ở đằng sau rồi nói: "Bà Đường, chúng tôi vẫn còn đồ chưa lấy đủ, chúng tôi đi vào xe lấy ngay, năm phút sau chúng tôi quay lại."
"Đi đi!" Bà Đường phất tay, mỗi một bậc phụ huynh đều có nỗi quyến luyến trong ngày gả con gái đi!
Bà Đường cũng không có nhìn Trịnh Ngạo Tuyết, bà ta chỉ ngồi trên sô pha, suy nghĩ về đám cưới ngày hôm nay.
Sau khi Trịnh Ngạo Tuyết đưa thành công Đường Tuyết Nhi ra ngoài, cô ấy nói: "Cô Đường, cô muốn đi đâu?"
"Đi đâu cũng được! Tóm lại hôm nay tôi không xuất hiện là được!" Đường Tuyết Nhi cười dí dỏm: "Tôi cứ dùng cái hóa trang này nhá! Tôi thấy rất đẹp!"
Trịnh Ngạo Tuyết cũng bật cười, cô ấy gửi tin cho Quyền Đế Sâm luôn, nói rằng cô ấy đã hoàn thành nhiện vụ.
Năm phút trôi qua.
Bà Đường đợi mà không thấy Trịnh Ngạo Tuyết quay lại, bà ta lại đợi thêm năm phút nữa, cảm thấy có gì đó không đúng, bà ta đẩy cửa ra, liền trông thấy Đường Tuyết Nhi đã chạy rồi, còn mấy chuyên viên trang điểm thì đều nằm trên sàn, bọn họ đã ngất xỉu hết.
Bà Đường lập tức gọi điện cho ông nội Đường và ông bố Đường, nói cho bọn họ biết chuyện này.
Bên này, nhà họ Đường đã loạn thành nồi cháo, nhà họ Mộ cũng chẳng khá hơn.
Mộ Thế Trung biết Mộ Dật Phong sẽ không ngoan ngoãn kết hôn, ông ta đã đưa anh ta về nhà họ Mộ từ sớm, sau đó quản chặt.
Sáng nay phải đi đón dâu rồi thì mới trông thấy người trong phòng không phải là Mộ Dật Phong, mà là con trai thứ Mộ Ngạn Hạo.
Hơn nữa con trai thứ còn bị trói trên ghế, anh ta vừa trông thấy bố mẹ liền làm nũng: "Daddy, mami, con mệt quá đau quá..."
Mộ Thế Trung tức đến nỗi chòm râu không ngừng rung rung, hôm nay đã mở tiệc chiêu đại bao nhiêu khác, kết quả thì sao?
Mộ Dật Phong lại chạy mất, hơn nữa còn trói con trai thứ lại.
Vạn Hương vội vàng chạy lên cởi trói cho con trai, bà ta lại khuyên Mộ Thế Trung: "Ông à, ông tuyệt đối đừng tức giận..."
"Tôi không tức giận ư? Sao tôi có thể không tức giận hả?" Mộ Thế Trung nổi trận lôi đình: "Tôi rạng rỡ một đời, ngay cả một đứa con trai tôi cũng không quản được sao? Trước khi kết hôn, lại bỏ chạy! Thể diện của nhà họ Mộ chúng ta biết để ở đâu hả?"
Vạn Hương cũng rất sốt ruột: "Sao Dật Phong có thể làm ra cái chuyện như thế này cơ chứ? Cô gái nhà họ Đường cái gì cũng tốt mà! Thế Trung, ông bình tĩnh trước đã, bây giờ ông tức giận thì cũng không có ích gì!"
Mộ Thế Trung vốn nghĩ, có đám hỏi của hai nhà Mộ Đường đây rồi, khi Quyền Đế Sâm đối phó bọn họ, chung quy cũng phải cố kỵ vài phần, nhưng giờ, hết thảy đều xong rồi. . đam mỹ hài
Mộ Thế Trung tức đến nỗi nói không nên lời, Vạn Hương đỡ ông ta ngồi xuống, sau đó gọi bác sĩ gia đình tới.
Bác sĩ gia đình vừa tới đã đo huyết áp cho ông ta: "Huyết áp ông nhà lên cao, tức giận công tâm. Tôi đã cho ông ấy uống thuốc, nghỉ ngơi một lát, không được chịu kích thích nữa."
Bây giờ Mộ Thế Trung ốm, Mộ Dật Phong không thấy bóng dáng đâu, Mộ Ngạn Hạo còn trẻ, chỉ có Vạn Hương đi giải quyết.
Nhưng mà, mấy năm nay Vạn Hương toàn không có đi ra ngoài.
Thậm chí tất cả mọi người ở xã hội thượng lưu đều không quen Vạn Hương, phu nhân nhà họ Mộ.
"Ông ơi, ông nhất định phải khỏe đấy!" Vạn Hương rưng rưng trông coi ông ta, bằng không hôm nay làm sao đây!
Lúc này, nhà họ Đường gọi điện thoại tới, Vạn Hương bắt máy, bà ta vừa nghe được tin Đường Tuyết Nhi cũng chạy rồi, thì lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Thông gia, khách khứa đã mời hết rồi, chúng ta tự đi hỏi thăm khách khứa của mình rồi bảo bọn họ đừng tới nữa nhé!"
"Cũng đành phải làm vậy!" Ông bố nhà họ Đường, Đường Thành nói: "Thế Trung thế nào? Sao không nghe điện thoại?"
Vạn Hương nói thật: "Không giấu gì ông, Dật Phong cũng lặng lẽ chuồn mất rồi, nó chạy rồi. Thế Trung tức đến nỗi ốm luôn."
Đường Thành thở dài một tiếng: "Thôi thôi, nếu chúng nó đều không thích đối phương, chúng ta cũng đừng khiên cưỡng nữa! Kệ bọn trẻ muốn làm gì thì làm thôi! Bảo Thế Trung giữ gìn sức khỏe nhé! Đừng nhọc lòng vì con quá như vậy."
"Được, cảm ơn!" Vạn Hương cúp điện thoại, bà ta như trút được gánh nặng, bà ta vội vàng đi đến bên cạnh Mộ Thế Trung: "Thế Trung, con gái nhà họ Đường cũng chạy rồi, hai nhà như thế này thì đều là hủy bỏ hôn lễ trong hòa bình, ông cũng đừng giận nữa!"
Mộ Thế Trung khoát tay: "Gọi điện cho bọn họ đi! Bảo là, hôn lễ đã hủy bỏ rồi!"
"Vâng!" Vạn Hương cầm điện thoại, ngồi bên cạnh ông ta, gọi cho tất cả khách khứa.
Lúc này, ở trước cửa khách sạn dự định, Kiều Thanh Du đang lấy tin tức, rất nhanh, một tin tức lớn đã ra lò.
Đám hỏi của nhà họ Mộ và nhà họ Đường thành phố S, cậu chủ Mộ Dật Phong nhà họ Mộ và cô con gái một Đường Tuyết Nhi của quân môn thế gia. Đám cưới ngày hôm nay đã hủy bỏ rồi, hiện trường tổ chức hôn lễ chỉ có lác đác vài vị khách tới, nghe đâu, chú rể không muốn kết hôn, nhà họ Mộ phát hiện sáng nay cậu chủ cả đã mất tích...
Tất nhiên, nhà họ Đường cũng đang gọi điện cho các vị khách, nói rằng hôn lễ hôm nay hủy bỏ, vốn là một cặp trai tài gái sắc, nhưng hai bên lại không vừa ý nhau, cô gái nhà họ Đường cũng mất tích rồi.
Tin tức này vừa được tung ra, gần như đã chiếm tiêu đề của các trang báo.
Mặc Sơ vừa tới công ty liền nghe thấy các nhân viên đang bàn tán về chuyện này.
Còn có người nói: "Người chuẩn bị cho đám cưới này là quản lý Ân, bây giờ hôn lễ đã hủy rồi, làm sao đây?"
Ân Phi Âm nhốt mình trong phòng, cô ta rất muốn đám cưới lần này có thể thành công, bởi vì hiện trường hôn lễ có các truyền thông lớn, còn có rất nhiều người ở xã hội thượng lưu, nếu hôn lễ tiến hành thuận lợi, chắc chắn cô ta có thể nổi tiếng.
Bây giờ, hôn lễ đã ngâm nước nóng rồi, bản kế hoạch của cô ta cũng không có đất dụng võ nữa!
Ân Phi Âm đi ra khỏi công ty, cô ta nhìn Mặc Sơ vừa đến công ty: "Có phải là cô làm không?"
"Tôi á?" Mặc Sơ không hiểu: "Tôi làm cái gì?"
"Khiến cho hai người họ hủy bỏ hôn ước!" Ân Phi Âm đưa tay ra chỉ vào Mặc Sơ: "Trước kia, chẳng phải cô đã nhận case của Mộ Dật Phong, cô bảo là hủy bỏ hôn ước, đúng không?"
Mặc Sơ biết, Ân Phi Âm đây là dấu hiệu khiến cô mang tiếng oan đây!
"Chuyện lớn như vậy, tất nhiên là người của hai nhà nhà họ Mộ và nhà họ Đường quyết định, tôi làm gì có bản lĩnh lớn như vậy, có thể cùng lúc làm cho cô dâu chú rể mất tích cùng một lúc!" Mặc Sơ thản nhiên nói.
Hai người này cũng được tính là trời sinh một đôi, đến cả phương pháp đào hôn cũng giống hệt nhau!
Mặc Sơ đã đoán trước được là đám này không cưới được, bây giờ nhìn này, quả nhiên là vậy, chỉ có điều kế tiếp…