Mấu chốt là bản thân đã sốt rồi, cô còn không biết!
Nếu không phải Quyền Đế Sâm đưa tay ra bế cô, anh cũng không biết!
Sao anh có thể cho phép cô không quý trọng sức khỏe của mình cơ chứ?
Mặc Sơ nhìn chằm chằm người đàn ông bá đạo này, chẳng qua cô đang bị ốm, lại cộng thêm khí tràng trên người không đủ, cô trừng mắt nhìn anh cũng chẳng có tí lực sát thương nào!
Quyền Đế Sâm lại đưa tay đến lưng cô, cởi nút thắt ở bra cô ra.
Mặc Sơ lấy hai tay che đằng trước, anh liếc mắt nhìn hành động của cô, rất là có lý nói: "Ướt, thay ra!"
Mặc Sơ nghĩ, lúc nào thì cô không có một mảnh vải trước mặt anh thế này.
Giống như bây giờ, anh muốn bóc ra một tầng che chắn cuối cùng của cô, anh cứ làm như thế này và không hề hỏi ý kiến của cô.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, tính cách cả quân nhân, cộng thêm trước giờ anh luôn ra lệnh nói một là một, anh cảm thấy làm như thế này là đúng, cô chỉ có thể nghe lời anh.
Anh lau mồ hôi trên lưng cho Mặc Sơ, sau đó là đằng trước.
Anh chưa chăm sóc người ốm bao giờ, cô là người đầu tiên!
Tuy có chút vụng về, quan trọng là người phụ nữ này còn không cảm kích!
"Bỏ tay ra!" Quyền Đế Sâm nhìn hai tay đang che trước ngực của cô.
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, nhưng mà ngược lại, đối với anh thì ánh mắt của cô như đang làm nũng vậy.
Cô không để ý đến anh, cô không bỏ ra tay, cô bảo vệ một chút lãnh thổ của mình.
Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh đưa một tay ra rồi kéo chăn ra, sau đó nhanh như chớp xé quần ngủ của cô ra!
Cuối cùng Mặc Sơ đã biết, cái gì gọi là mưu lược và chiến thuật rồi!
Cô tưởng cô phòng thủ chặt lãnh thổ, nào ngờ cô đã mất đi càng nhiều lãnh thổ.
Lần này, cô muốn bảo vệ phía dưới, thì không thể bảo vệ phía trên nữa!
Quyền Đế Sâm chuyên dùng binh pháp, đối với chuyện mang binh đánh giặc, anh vốn có dũng có mưu, giờ phút này, anh đối phó với người phụ nữ nhỏ không nghe lời nhà anh, vẫn là làm cô mất đi từng tấc một.
Mặc Sơ lập tức giơ chân ra đá anh!
Người đàn ông này đưa một tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, một tay còn lại thì cầm khăn lông, tỉ mỉ lau mồ hôi của cô, tất nhiên, một chỗ anh cũng không tha!
Mặc Sơ xấu hổ đến nỗi sắp khóc rồi: "Quyền Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy giọng nói vô cùng yêu kiều của cô, cô nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt môi, còn nữa người cô còn giãy dụa không ngừng nữa.
Anh trầm giọng nói: "Chỉ là lau mồ hôi thôi!"
Anh sẽ không làm gì cô, huống hồ, bọn họ là vợ chồng!
Khăn lông mềm mại, khi ở trên tay anh, anh lau qua từng tấc da thịt cô một lượt, cô không né được, đành phải mặc anh làm những chuyện này.
Sau khi anh thay quần áo sạch cho cô xong, anh nói: "Em ăn ít cháo trước đi, rồi uống thuốc!"
Quyền Đế Sâm đã thay một cái chăn khác, anh đắp lên người cho cô, sau đó đi xuống tầng.
Dương Tử đã dọn dẹp xong phòng khách và các phòng khác rồi, anh ta nói: "Tổng giám đốc Quyền, cháo được rồi!"
Sau khi Quyền Đế Sâm bê một bát cháo lên tầng, Lục Vũ Trạch ngửi thấy mùi thơm, anh ta đi xuống nói với Dương Tử: "Tôi cũng muốn ăn!"
Dương Tử lườm anh ta một cái: "Lúc tôi dọn dẹp, không thấy anh xuống giúp, tôi nấu xong cháo rồi thì anh lại xuống! Lục Vũ Trạch, đồ đáng ghét!"
Lục Vũ Trạch cũng không quan tâm Dương Tử mắng anh ta, dù sao thì trước giờ anh ta không biết dọn dẹp phòng ốc, Dương Tử đi ra từ cảnh vệ quân đội, dọn dẹp phòng ốc anh ta làm là giỏi nhất.
Dương Tử cũng chỉ nói miệng thôi, dù sao thì mọi người cũng đã làm việc chung nhiều năm.
Lục Vũ Trạch đi bê cháo tới ăn: "Dương Tử, bạn gái anh có tin tức rồi chứ?"
"Chưa!" Dương Tử lắc đầu.
"Có cần tôi giúp không?" Đột nhiên Lục Vũ Trạch trở nên tốt bụng.
Dương Tử liếc anh ta với ánh mắt xem thường: "Bản thân anh còn chưa lo xong kìa! Chẳng có tí sức thuyết phục nào!"
Bác sĩ thiên tài Lục Vũ Trạch cứ thế bị người ta xem thường rồi!
Tầng hai, trong phòng ngủ.
Quyền Đế Sâm bê cháo lên, anh gọi Mặc Sơ một tiếng, Mặc Sơ không đáp lại anh.
Anh trực tiếp ôm cô dậy, cô gióng như đứa trẻ bị anh ôm trong lòng, lúc này Mặc Sơ mới nói: "Em không muốn ăn!"
Quyền Đế Sâm trầm giọng nói: "Phải ăn!"
Trong suy nghĩ của anh, bị cảm mạo, ăn cơm uống thuốc hạ sốt vào, bệnh sẽ khỏi.
Nếu cô không ăn cơm không uống thuốc, thì sao khỏi được?
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, cô đã ốm rồi, anh còn bá đạo như này!
Mặc Sơ biết, anh đã ra mệnh lệnh thì cô phải chấp hành.
Cô đành phải nói: "Anh bỏ xuống, em tự ăn!"
Anh thả cô ra, cô ngồi cạnh bàn trà, cháo trắng với lại một ít rau cải muối, làm cho người đang không có khẩu vị ăn như cô cũng cảm thấy bụng đói cồn cào rồi.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, anh mới nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, cách nửa tiếng nữa anh lại gọi em dậy uống thuốc."
Anh nói xong liền cầm bát đi ra ngoài.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi xuống tầng, Lục Vũ Trạch và Dương Tử đang nói chuyện ở phòng khách, hai người thấy anh xuống, Dương Tử nhận bát cháo trên tay anh, rồi đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Lục Vũ Trạch lập tức hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân đã hạ sốt chưa?"
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh ra hiệu bảo Lục Vũ Trạch ngồi xuống. Lúc này, Dương Tử cũng đã dọn dẹp xong phòng bếp, anh ta cũng ngồi xuống đây.
"Mẹ ruột của Mặc Sơ, các anh điều tra thế nào rồi?" Quyền Đế Sâm hỏi.
Anh biết, đây là nỗi băn khoăn của Mặc Sơ, cô không nói, anh cũng sẽ giúp cô hoàn thành.
Dương Tử lắc đầu: "Người bên cạnh Long Diệu Thiên cũng không biết, 25 năm trước, Long Diệu Thiên vẫn là một công chức nhỏ, ông ta làm gì, không ai chú ý, cho nên, người phụ nữ đó là ai, không có tin tức gì hết!"
Lục Vũ Trạch cũng nói: "Long Diệu Thiên giữ kín như bưng, tựa hồ chỉ có một mình ông ta biết, khi đó đã xảy ra chuyện gì, tất nhiên, vẫn còn người nữa biết, đó chính là mẹ ruột của phu nhân, nhưng bà ấy vẫn không lộ mặt, có thể là không còn ở nhân thế nữa..."
Bây giờ tất cả đều chỉ là suy đoán, Long Diệu Thiên đã bị bắt giam rồi, người phụ nữ đó vẫn không có một tí tin tức nào!
Quyền Đế Sâm châm một điếu thuốc: "Chuyện này, vẫn phải điều tra tiếp!"
"Vâng!" Dương Tử và Lục Vũ Trạch trả lời ngay.
...
Nhà họ Long.
Bà Long hậm hực lắm, Long Yên bận bịu khắp nơi thu xếp biện hộ vì chuyện của bố, cũng không có thời gian rảnh quan tâm đến bà ta.
Lúc này, một người đàn ông khoảng hơn 60 tuổi đi vào.
Trần Phù đi đến bên cửa sổ, đi tới trước mặt Dịch Tang, ông ta gọi bà ta: "A Tang..."
Dịch Tang lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt tựa như đã từng quen: "Ông là..."
"Tôi là Trần Phù!" Ông ta nhìn bà ta chăm chú: "Bao nhiêu năm rồi chúng ta chưa gặp nhau!"
Dịch Tang nhìn ông ta với ánh mắt khó tin: "Ông là Trần Phù, chẳng phải ông đang làm..."
Bà ta chưa nói hết câu sau, bà ta biết ông ta là làm cái gì, nhưng mà, nhà họ Long bây giờ không còn là nhà họ Long của khi xưa nữa, bà ta cũng không phải là bà Long nữa!
"Tôi không làm nữa từ lâu rồi!" Trần Phù thản nhiên nói: "Tôi tới đón bà! Bà đi cùng tôi nhé!"
Dịch Tang lắc đầu: "Không... tôi không thể..."
"Bà đã đâm đơn kiện ra tòa, bà đã ly hôn với chồng bà rồi!" Trần Tang biết rõ rành rành: "Bây giờ bà đi theo tôi!"
Có một câu nói là, cây đổ bầy khỉ tan!
Long Diệu Thiên ở nhà họ Long vừa thất thế, người bên cạnh ông ta đều tản đi hết.
Bên cạnh Dịch Tang, ngay cả một vệ sĩ cũng không có.
Bà ta biết Trần Phù là nhân vật nguy hiểm cỡ nào, tất nhiên là bà ta không thể đi theo ông ta!
"Xin ông..." Dịch Tang hơi sợ ông ta: "Tôi xin ông đừng đưa tôi đi..."
"A Tang, tôi chỉ thích bà, tôi muốn sống cùng bà!" Trần Tang đưa tay ra nắm lấy bàn tay lành lạnh của bà ta: "Còn nữa, chẳng phải là bà muốn biết, người phụ nữ mà Long Diệu Thiên đi quá giới hạn là ai sao? Tôi tìm giúp bà!"
Dịch Tang đã kiêu ngạo cả đời, kết quả 25 năm trước, ông ta đã phản bội bà ta!
Bây giờ bà ta sống trên đời này, chuyện duy nhất mà bà ta muốn làm, chính là tìm ra người phụ nữ này, suy đó hung hăng trừng trị người phụ nữ vô liêm sỉ đó!
Trần Phù nắm tay bà ta, đi về phía một chiếc xe thoạt nhìn trông rất bình thường đỗ ở ngoài, nhưng trên thực tế là xe chống đạn sau khi cải tạo.
Sau khi Trần Phù đưa Dịch Tang về nhà ông ta, ông ta cũng tỏ rõ lập trường với bà ta: "Tôi vẫn chưa kết hôn!"
Dịch Tang nhìn ông ta với vẻ khó tin, sao có thể chứ? Ông ta là đại nhân vật hùng bá một phương! Chẳng qua là đạo bất đồng, không phân vì mưu mà thôi!
Vậy mà ông ta lại vì bà ta, cả đời không cưới vợ!
Trần Phù nói với bà ta: "Bà nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi dẫn bà đi làm quen môi trường ở đây."
Dịch Tang cảm động, bà ta gật đầu, còn có hai nữ giúp việc tay chân nhanh nhẹn hầu hạ bà ta nữa.
Sau khi Trần Phù đi ra ngoài, ông ta đi vào trong thư phòng, Úc Lạc Hàn đã đợi ông ta ở trong rồi.
"Nghĩa phụ..." Ở trước mặt ông già này, Úc Lạc Hàn cũng rất cung kính.
Trần Phù đưa hai tay ra sau lưng: "Chuyện kêu con làm thế nào rồi?"
Úc Lạc Hàn lập tức nói: "Chuyện có liên quan đến mẹ ruột Mặc Sơ, không có một tí manh mối nào, người ở nhà họ Long cũng không biết, hình như Long Diệu Thiên thật sự không biết, ông ta có một cô con gái ruột, cho nên, người phụ nữ năm đó, có khả năng đúng là chỉ là tình... một đêm!"
Sau đêm đó, hai bên không liên lạc nữa, gặp lại cũng không nhận ra đối phương!
Cho nên, chuyện mẹ ruột của Mặc Sơ đã là một mối băn khăn.
Trần Phù gật đầu: "Tiếp tục điều tra chuyện này! Ngoài ra, Trịnh Ngạo Tuyết trông chừng con rất chặt! Con phải nghĩ cách thoát khỏi cô ra! Hoặc là lợi dụng cô ta!"
"Vâng!" Mặc dù hiện giờ Úc Lạc Hàn là đại đương gia, nhưng, Trần Phù vẫn sẽ quản lý một số chuyện.
"Đi xuống đi!" Trần Phù khoát tay.
Lúc trước, ông ta kêu Úc Lạc Hàn đi làm vệ sĩ cho nhà họ Long, đương nhiên cũng chính là để suy tính cho hôm nay!
Nhà họ Long tan cửa nát nhà, Dịch Tang chính là người phụ nữ của ông ta!
Đời này, Long Diệu Thiên cũng chỉ ngây ngốc trong tù thôi, sau khi đi ra, cũng đừng hòng nở mày nở mặt nữa.
Trần Phù cởi áo ra, lộ ra vết sẹo ở vai trái, cái này là năm đó khi Quyền Đế Sâm đuổi bắt ông ta, suýt thì khiến ông ta tàn phế!
Tất nhiên, Quyền Đế Sâm cũng là kẻ thù của ông ta!
Cuộc đời của đàn ông, chính là vì phụ nữ vì quyền thế vì tiền tài!
Đương nhiên, còn có thù hận.
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Quyền Đế Sâm nhìn giờ, đã qua nửa tiếng rồi, anh đi gọi Mặc Sơ uống thuốc.
Sau khi anh đi vào phòng ngủ, anh nhìn thấy Mặc Sơ đang nằm trên sô pha, cô uể oải ôm một cái gối, trạng thái tinh thần cũng rất tệ.
Anh bóc thuốc, sau đó rót một cốc nước rồi đi tới bên cạnh cô: "Nào, uống thuốc đi!"