Anh quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt anh lại có cảm giác mặt hơi đỏ lên rồi.
Cố Vãn Vãn nghiêng người, cởi cúc áo, bra đằng trước vạch ra, một đoàn tuyết trắng kia đánh sâu vào mọi giác quan của Cố Trạch Dã.
Dù người đàn ông này 30 tuổi, đã có sức kiềm chế siêu mạnh đối với mọi chuyện rồi.
Nhưng mà, trong nháy mắt này, anh ta lại cảm nhận được khí huyết huyết dâng lên.
Anh ta và Cố Vãn Vãn không phải là anh em ruột, khi Cố Vãn Vãn ra đời, trong lúc vô tình anh ta nghe trộm được cuộc trò chuyện của bố mẹ nhà họ Cố.
Bà Cố nói: "Cuối cùng chúng ta đã có đứa con của mình rồi!"
Ông Cố nói: "Cho dù có Vãn Vãn rồi thì trong lòng chúng ta, Trạch Dã cũng phải được nuôi dạy như con đẻ."
Bà Cố: "Bố như nào thì con trai như vậy, ông chắc chắn thằng bé có thể là một người tốt không?"'
Ông Cố tức giận nói: "Loại lời nói như này, bà không được nhắc đến một chữ trước mặt bọn trẻ!"
Cố Trạch Dã của năm bảy tuổi, sau khi xem, anh ta nghĩ, có lẽ anh ta giống với nam chính Dương Qúa, anh ta có một người bố đáng nhục.
Ông Cố đối xử với anh ta trước sau như một, ông ấy dẫn anh ta lên đại học, trải sẵn cho anh ta con đường chính trị thuận lợi, ông ấy giống yêu thương bảo vệ anh ta giống như Quách Tĩnh.
Bố của anh ta là người như thế nào, trước giờ chưa có ai từng nhắc tới.
Con đường làm quan của anh ta càng ngày càng thuận lợi, hiện tại anh ta đã trở thành nhân vật quan trọng bên cạnh tổng thống mới nhậm chức.
Cố Trạch Dã gần như là người nhìn Cố Vãn Vãn trưởng thành, Cố Vãn Vãn không có tính điêu ngoa của Quách Phù, trái lại cô ấy thông minh đáng yêu giống như Quách Tương.
Giờ phút này, anh ta nhìn thấy mẫu tính của Cố Vãn Vãn bùng nổ, cô ấy không hề phát giác ra dáng vẻ để trần này!
Cố Trạch Dã cũng kìm nén lại khí huyết ở cơ thể đang dâng lên, anh ta thấy cái miệng nhỏ của cục cưng đang cố gắng ăn sữa.
Cục cưng nhỏ trời sinh đã biết ăn, đây là bản năng của trẻ nhỏ.
Cố Vãn Vãn ngưng mắt nhìn cục cưng nhỏ của cô ấy, trên khuôn mặt đều là nụ cười dịu dàng.
Cố Trạch Dã quay người đi, anh ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa.
Cục cưng nhỏ vừa ra đời, nên ăn không nhiều.
Cô bé ăn ăn rồi ngủ mất.
Cố Vãn Vãn thấy cục cưng nhỏ đã no và ngủ rồi, cô ấy chỉnh lại quần áo, rồi nhìn về phía bóng dáng cao lớn bên ô cửa sổ.
"Anh..." Cố Vãn Vãn gọi anh ta một tiếng: "Anh đã nghĩ xong tên cho cục cưng chưa?"
Lúc này, Cố Trạch Dã đã đi tới bên cạnh cô ấy, anh ta ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh: "Cố Thiên Du thế nào?"
Cố Vãn Vãn suy nghĩ: "Ý nghĩa của Thiên Du, chính là trời sinh duyên dáng, đứa bé này sinh ra đã xinh đẹp đáng yêu như này, rất tốt! Anh em có tài quá!"
Cố Vãn Vãn nắm lấy bàn tay của cục cưng nhỏ: "Anh, anh xem, bàn tay nhỏ của con bé còn không đến ngón tay của em! Đúng là kỳ tích!"
Cố Trạch Dã cũng nắm lấy một bàn tay nhỏ khác của Cố Thiên Du: "Đúng vậy, bàn tay nhỏ của con bé, còn không to bằng ngón cái của anh!"
Cố Thiên Du ngủ say, căn bản không để ý đến hai người này, mỗi người nắm một bàn tay của cô bé.
Cố Vãn Vãn và Cố Trạch Dã đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ngọt ngào như mật.
Lúc này, Mặc Sơ tới thăm bọn họ.
"Vãn Vãn..." Mặc Sơ gõ cửa đi vào: "Chào thị trưởng Cố!"
Cố Trạch Dã nói: "Không cần phải khách sáo như vậy, cô và Đế Sâm giống nhau, cô gọi tôi là Trạch Dã là được rồi!"
"Được!" Mặc Sơ đi tới bên cạnh Cố Vãn Vãn.
Lúc này, Cố Trạch Dã thả tay của em bé ra: "Mặc Sơ, cô trò chuyện cùng Vãn Vãn, tôi đi thư phòng.
"Được!" Mặc Sơ trả lời anh.
Phòng bệnh VIP của bệnh viện, tương tự như phòng tổng thống, Cố Trạch Dã đang bật laptop lên làm việc ở phòng bên cạnh.
Mặc Sơ nhìn thấy cục cưng nhỏ: “Woa, giống cậu quá, cậu vất vả rồi…”
"Tôi sinh mổ, không biết liệu có để lại sẹo ở bụng hay không?" Sau khi sinh, Cố Vãn Vãn mới bắt đầu lo lắng: "Người ta còn muốn làm hot mom, vẫn muốn mặc quần trễ rốn..."
"Bây giờ kỹ thuật phát triển, cậu không cần lo lắng về những thứ này, năm năm trước tớ sinh, có một số bà bầu là sinh mổ, sau khi phẫu thuật thì không nhìn ra một tí sẹo nào." Mặc Sơ an ủi cô ấy: "Cậu cứ chăm sóc sức khỏe cho tốt là được."
Cố Vãn Vãn vui vẻ nói: "Như thế thì tốt rồi! Cuối cùng tớ đã có cục cưng của mình rồi, tới thật sự rất vui mừng... có điều, cậu nhìn con bé này, ngủ giỏi thật đấy."
Mặc Sơ bật cười: "Trẻ vừa sinh ra, 24 giờ thì có 20 giờ là ngủ, con bé lớn lên trong lúc ngủ đó! Cậu xem con bé đang cong môi cười kìa!"
"Cảm ơn cậu, Sơ Sơ, cậu lúc nào cũng khoan dung với tôi, an ủi tôi, khích lệ tôi!" Cố Vãn Vãn ngưng mắt nhìn cô ấy.
Mặc Sơ cũng đang nhìn cô ấy: "Vãn Vãn, cuộc đời con người có rất nhiều kiểu lựa chọn, nếu đã làm được rồi thì phải dũng cảm gánh vác hậu quả. Tôi tin rằng, sau khi cậu sinh cục cưng nhỏ, nhất định sẽ càng mạnh mẽ, dũng cảm hơn trước đây. Chuyện trước đây, chúng ta không nhắc lại nữa, quan trọng là sau này, phải sống thật tốt."
"Tôi sẽ cố gắng." Trong nháy mắt, trong lòng Cố Vãn Vãn tràn ngập năng lượng tích cực.
Đột nhiên cô ấy nhớ tới lời nói của Bạch Tử, cô ấy lại lo Mặc Sơ bị Quyết Đế Sâm ức hiếp: "Sơ Sơ, cậu và anh Sâm đã làm hòa thật rồi sao?" Mặc Sơ nhìn cô ấy, cô hơi không rõ.
Cố Vãn Vãn giải thích: "Lần trước, tôi bị Bạch Tử đầu độc, nên mới làm sai chuyện, chỉ là tôi lo lắng cho cậu, cậu là một người tốt, tôi không muốn cậu bị tổn thương."
Mặc Sơ gật đầu: "Vãn Vãn, cậu đừng lo, chuyện trước đây giữa tôi và Đế Sâm, tôi sẽ không so đo nữa, sau này anh ấy đối xử tốt với tôi, tôi cũng sẽ tốt với anh ấy gấp bội."
"Thế thì tôi yên tâm rồi!" Cố Vãn Vãn mỉm cười nói: "Hy vọng chúng ta đều tốt đẹp!"
Mặc Sơ ở lại nói chuyện với Cố Vãn Vãn đến khi Dương Trân mang canh tới.
"Cô chủ, tôi đã nấu canh chân giò đậu đen, như thế tốt cho phụ nữ trong tháng ở cữ, kích thích tiết sữa cũng bồi dưỡng cơ thể." Dương Trân nói: "Nhân lúc còn nóng, tôi múc một bát cho cô."
"Được thôi." Cố Vãn Vãn mỉm cười nói: "Nhưng mà, Dương Trân, cô không được chăm tôi thành tên mập đâu đấy!"
Dương Trân cũng mỉm cười: "Mập một chút có lợi cho sức khỏi, cô gái trẻ lúc nào cũng sợ mập, phải biết rằng, phụ nữ trong thời gian ở cữ không ăn khỏe, sức khỏe rất kém."
"Vãn Vãn, cậu phải nghe lời chị Dương, cô ấy nói đúng đó!" Mặc Sơ cũng nói.
Mặc Sơ xem giờ, giờ đã muộn lắm rồi, cô cũng chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Mặc Sơ về đến nhà, cô trông thấy Cố Vãn Vãn đã sinh con, cô cũng rất mừng.
Sinh mệnh mới ra đời luôn làm cho lòng người tràn ngập hạnh phúc và vui sướng.
Cô vào đến phòng, thì nhìn thấy Quyền Đế Sâm vừa tắm xong.
Cô cầm khăn lông lau khô tóc cho anh, sau đó lại sấy tóc cho anh.
"Anh tóc ngắn, hai phút là khô rồi, không cần làm vậy đâu!" Quyền Đế Sâm nói.
Anh kéo Mặc Sơ ngồi lên đùi anh: "Tâm trạng rất tốt à?"
"Cái này cũng nhìn ra được à?" Mặc Sơ trợn tròn mắt.
Quyền Đế Sâm chỉ chỉ vào khóe môi cô: "Người đang trong trạng thái hớn hở, tất nhiên là khóe miệng cong lên rồi, mi mày cũng có một tầng ánh sáng rực rỡ.
Mặc Sơ gật đầu: "Vãn Vãn đã sinh con gái..."
Cô vừa nói tới đây, người cô đang nói chuyện là Quyền Đế Sâm, cô có hơi xấu hổ nói: "Em không nên nhắc đến chuyện này trước mặt anh..."
"Sơ Nhi, anh nói rồi, con của Vãn Vãn, anh không có bất cứ trách nhiệm gì hết." Quyền Đế Sâm nói: "Ở trước mặt anh, em nói gì anh cũng sẽ không để bụng, nhưng có một điểm, anh đặc biệt để bụng, anh không cho phép em nói lời rời xa anh..."
Mặc Sơ dùng sức gật đầu: "Vâng!"
"Như này mới ngoan!" Quyền Đế Sâm hôn lên trán cô một cái: "Gần đây anh rất bận, không có nhiều thời gian ở bên em..."
"Không sao mà! Trước kia chúng ta kết hôn, chúng ta đã đạt được nhận thức chung, hai bên có thời gian và không gian làm việc độc lập." Mặc Sơ ôm cổ anh: "Em không phải là một tiểu yêu tinh dính người!"
"Sau khi làm xong những việc này, chúng ta đi du lịch tuần trăng mật." Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: "Muốn đi đâu cũng được!"
"Đi ra ngoài trái đất, anh đi không?" Mặc Sơ chỉ vào dải ngân hà ở ngoài cửa sổ.
Quyền Đế Sâm bị cô chọc cười: "Chỉ cần cơ thể em chịu được, sao lại không đi?"
Mặc Sơ nở nụ cười!
Anh cúi đầu hôn lên môi cô...
....
Hội nghị ở phủ tổng thống.
Cố Trạch Dã là một thành viên được tin tưởng nhất của tổng thống mới nhận chức Thân Ba Câu, anh ta có danh tiếng ở cả giới chính và thương, tuyến tàu điện ngầm sắp sửa thi công, đã tạo phúc cho người dân thành phố, khiến cho Thân Ba Câu rất được người dân thành phố yêu quý.
Còn Cố Trạch Dã, hiện tại anh ta cũng vui sướng, Cố Vãn Vãn đã sinh một cô con gái, hàng ngày anh ta làm việc bận rộn, buổi tối cũng bầu bạn với hai mẹ con bọn họ.
Mỗi một ngày đều trôi qua phong phú mà hạnh phúc.
Quyền Đế Sâm và Thân Ba Câu đang bàn về vấn đề kinh tế, sau khi bọn họ nói chuyện xong, Thân Ba Câu có cuộc gọi tới.
Quyền Đế Sâm và Cố Trạch Dã đi vào trong phòng nghỉ ngơi hút thuốc.
Cố Trạch Dã hưng phấn nói: "Cậu và Mặc Sơ không định sinh thêm à? Cậu không biết đấy thôi, cục cưng nhỏ ở trong lòng bàn tay tôi, con bé bé xíu xiu, lại là người có phân lượng nặng nhất, tâm trạng vui sướng đó, dùng lời nói cũng khó mà diễn tả được."
Mặc dù Quyền Đế Sâm là bố, nhưng anh chưa có trải qua cảm giác lúc cục cưng nhỏ vừa ra đời, anh nói: "Thuận theo tự thôi thôi! Sinh con cũng vất vả, Sơ Nhi đã chịu khổ nhiều rồi."
"Phải rồi, Mặc Sơ là sinh tự nhiên à? Hay là sinh mổ?" Cố Trạch Dã hỏi anh.
Quyền Đế Sâm suy nghĩ, trên bụng của Mặc Sơ không có sẹo: "Sinh tự nhiên!"
"Đau lắm!" Cố Trạch Dã thở dài: "Mặc Sơ kiên cường hơn Vãn Vãn nhiều, Vãn Vãn không chịu được nỗi đau trước khi sinh, con bé ầm ĩ với tôi đòi đẻ mổ, sau khi mở dao lấy đứa bé ra, lại lo bụng để lại sẹo..."
Quyền Đế Sâm rất ít khi nghe Mặc Sơ nhắc đến chuyện cô sinh con, cô luôn như thế, không bao giờ nói ra nỗi khổ mà mình từng chịu.
Cố Vãn Vãn chắc chắn là hạnh phúc, bởi vì cô ấy có Cố Trạch Dã luôn bầu bạn bên cạnh cô ấy.
Còn Mặc Sơ thì sao? Quyền Đế Sâm gặp lại cô là sau sáu năm.
Đầu ngón tay của Quyền Đế Sâm lả lướt khói, anh yên lặng nghe Cố Trạch Dã nói chuyện.
Anh thật sự nợ Mặc Sơ rất nhiều.
Trước nay Mặc Sơ không cần, đấy là sự lương thiện và dịu dàng của cô.
Buổi tối hôm đó, sau khi tan họp, Quyền Đế Sâm chưa bao giờ biết chơi lãng mạn, anh đã dân Mặc Sơ đi lên đỉnh núi ngắm sao.
Mặc Sơ vừa ra khỏi xe, cô lạnh đến nỗi run cầm cập: "Đế Sâm, trời tối như này, anh chắc chắn là có sao chứ?"
Sắc trời tối nay không tốt lắm, mây đen trên trời một đám to lại một đám to, nhìn lên trông như sắp mưa vậy.
Quyền Đế Sâm phủ áo gió trên người lên người Mặc Sơ, bọc cô lại như một cái bánh tét.
"Anh cũng sẽ lạnh mà!" Mặc Sơ mỉm cười nhìn anh chăm chú: "Anh ở trong lòng anh, anh ôm em! Anh mặc áo gió vào đi, như thế sẽ rất ấm áp."