"Ông Mộ, tôi là Mặc Sơ, vợ của Quyền Đế Sâm! Người lên kế hoạch của công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu!" Mặc Sơ thấy ông ta đã biết mình, cô cũng tự giới thiệu: "Tôi đại diện cho anh Mộ Dật Phong và cô Tuyết Nhi, đề nghị với ông chuyện giải trừ quan hệ vị hôn phu vị hôn thê của bọn họ!"
Mộ Thế Trung vỗ bàn: "Triển Lê Hàn kiếm đủ tiền rồi, cậu ta muốn đóng cửa rồi đúng không! Con trai tôi ủy thác như thế mà cậu ta cũng dám nhận hả? Còn cả cô nữa, cô nghĩ cô có Quyền Đế Sâm chống lưng cho cô, thì cô có thể ở đây hoành hành ngang ngược hả?"
Mộ Thế Trung nói câu này, ông ta hoàn toàn không để Quyền Đế Sâm và Triển Lê Hàn vào mắt.
Mặc Sơ vẫn bình tĩnh nói: "Ông Mộ, tình yêu là chuyện của bản thân người trẻ, thực ra, ông giao quyền chủ động cho bọn họ, bọn họ vui mừng, ông cũng là một người bố dân chủ, như thế không tốt sao?"
"Ở nhà họ Mộ chúng tôi, tôi nói là được!" Mộ Thế Trung cũng đã đỏ bừng mặt vì tức giận, đôi mắt trừng lên như mắt ếch: "Cô có thể đi được rồi! Nếu không thì đừng trách tôi ra tay!"
Lúc này, Mộ Dật Phong đẩy cửa đi vào: "Con mặc kệ bố nói gì, con sẽ không kết hôn với Đường Tuyết Nhi! Bố đồng ý thì con cũng sẽ giải trừ quan hệ hôn ước, bố không đồng ý thì con cũng sẽ giải trừ!"
"Bốp" một tiếng!
Mộ Thế Trung cầm cái ống đựng bút màu đen trên bàn lên, sau đó ném về phía Mộ Dật Phong.
Khi chiếc ống đựng bút rơi vào đầu Mộ Dật Phong, anh ta cũng không có né, cứ thế chịu đánh, sau đó ống đựng bút không hề dừng lại, khi nó rơi xuống lần nữa thì đã đập trúng vào trán Mặc Sơ.
Lúc này, cậu hai nhà họ Mộ, một tay kéo Mặc Sơ ra khỏi thư phòng, mặc dù cậu ta nhỏ hơn Mặc Sơ bốn tuổi, nhưng mà, cậu ta cao hơn Mặc Sơ rất nhiều!
Cậu hai nhẹ nhàng xoa bóp chỗ trán cho cô: "Đúng là đã trông xấu đi thật rồi!"
Mặc Sơ lại thở dài một tiếng: "Bố cậu thật là cố chấp!"
"Đúng thế!" Mộ Ngạn Hạo lập tức tán đồng: "Ông ấy cứ muốn tôi học kinh tế, sau này thừa kế công ty, nhưng mà, tôi thích biểu diễn, tôi muốn đi đóng phim!"
Trong thư phòng là một trận trầm mặc!
Mộ Thế Trung cũng có giọng điệu rất bá đạo: "Con muốn giải trừ hôn ước, trừ phi là bố chết!"
Mộ Dật Phong đi ra khỏi thư phòng, anh ta nhìn thấy Mộ Ngạn Hạo đang xoa bóp chỗ đầu bị đụng đỏ cho Mặc Sơ, anh ta không nói hai lời, kéo tay Mặc Sơ đi luôn!
"Anh Mộ..." Mặc Sơ không theo kịp bước chân của anh ta, khi cô đi theo anh ta thì trông có hơi thất tha thất thiểu.
Mộ Dật Phong kéo cô xuống lầu, sau đó anh ta mới nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng điệu của anh ta có hơi tức giận: "Sao cô không biết né vậy?"
Mộ Thế Trung là bố của anh ta, ông ta đánh anh ta, anh ta chịu.
Nhưng mà, cái này chẳng liên quan gì với Mặc Sơ!
Không ngờ cô lại ngốc nghếch đứng yên đó cho người khác ném cô!
"Không sao!" Mặc Sơ thản nhiên nói, hồi nhỏ cô ở nhà họ Mặc, cô đã bị đánh nhiều lắm, cái này chẳng là gì cả!
Trái lại là Mộ Dật Phong, trên vầng trán anh tuấn của anh ta có một vết thương rất dài, ông cụ này tàn nhẫn thật đấy, ra tay với con trai mà cũng ra tay nặng như này!
Mặc Sơ vung cổ tay giãy ra khỏi tay anh ta: "Anh Mộ, hôm nay chắc là anh cũng không nói chuyện tiếp với bố anh được nữa, tôi đi trước đây! Anh cũng xử lý vết thương trên trán đi!"
"Tôi đưa cô về!" Mộ Dật Phong đi về phía bãi đỗ xe, anh ta đích thân lái xe đưa Mặc Sơ về: "Sống ở đâu?"
"Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải." Mặc Sơ báo địa chỉ.
Trên đường đi, chẳng ai nói gì cả.
Mộ Dật Phong im lặng lái xe, Mặc Sơ im lặng ngồi.
Khi đến giao lộ đèn xanh đèn đỏ, vừa khéo có 80 giây đèn đỏ, Mặc Sơ quay đầu sang nhìn anh ta: "Anh Mộ, thứ cho tôi nhiều lời một câu, anh có từng cân nhắc đến việc kết giao với Tuyết Nhi không, tôi cảm thấy đáng lẽ ra hai người phải ma sát ra tia lửa ấy!"
Mộ Dật Phong cũng quay đầu lại nhìn cô: "Không phải ai cũng có thể giống như cô và Quyền Đế Sâm, không có tình cảm cũng có thể kết thành vợ chồng, ngủ trên một chiếc giường, làm chuyện thân mật nhất!"
Câu này thật đúng là nói trúng tim đen, chọc thủng hình thức sống chung của Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm.
Hồi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vừa kết hôn, đúng là bọn họ chưa có tình cảm vợ chồng, cô là rất cảm kích anh rất kính mến anh, nhưng, có thật là tình yêu không?
Còn anh, anh chưa từng nói rằng anh yêu cô, trước đây chưa từng nói với cô, hiện tại cũng chưa có.
Anh chỉ cưng chiều cô!
Anh không hề keo kiệt về mặt tiền bạc với cô, anh có những đêm triền miên suồng sã nhất với cô, anh có trợ giúp đáng kể cho công việc của cô!
Anh có yêu cô không?
Mặc Sơ cũng không biết.
Mộ Dật Phong thấy Mặc Sơ không nói gì, anh ta lại nói tiếp: "Hôn nhân mà không có tình yêu, thì chỉ là một cuộc giao dịch theo nhu cầu mà thôi! Cô trẻ như này, tại sao không theo đuổi tình yêu? Sao cứ phải lấy anh ta cơ chứ?"
Mặc Sơ hơi nhíu mày: "Anh Mộ, câu chuyện chúng ta đang thảo luận bây giờ là quan hệ vị hôn thê vị hôn phu của anh và Tuyết Nhi, sao anh lại lẫn lộn đầu đuôi thảo luận đến chỗ tôi rồi vậy?"
Lúc này, đèn đỏ chuyển sang xanh.
Mộ Dật Phong dẫm chân ga, làm cho chiếc xe lăn bánh.
Mặc Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ toàn là những chiếc xe chạy nối đuôi nhau, liên tục chạy băng băng trên đường.
Giọng nói của Mộ Dật Phong vang lên: "Cô cho rằng Quyền Đế Sâm cưới cô, là bởi vì tình yêu sao?"
Mặc Sơ: "..."
Cô im lặng không nói lời nào.
Cô chỉ biết, anh đối xử tốt với cô, không có người nào đối xử tốt với cô như anh.
"Cho nên, anh ta sẽ bởi vì không phải tình yêu mà cưới cô làm vợ, anh ta cũng sẽ bởi vì không phải là tình yêu mà ly hôn với cô!" Mộ Dật Phong vô cùng tàn nhẫn nói: "Chẳng nhẽ cô chưa từng suy nghĩ, anh ta cưới cô là có mục đích gì sao/"
Mặc Sơ trầm giọng nói: "Dừng xe!"
Mộ Dật Phong thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã nhiễm ý lạnh, anh ta nói: "Thuốc đắng dã tật, nói thật thì mất lòng. Mặc Sơ, cô nghe không vào lời nói thật của tôi à?"
Mặc Sơ cởi dây an toàn ra: "Tôi muốn xuống xe! Anh Mộ, mời anh dừng xe sang bên! Đế Sâm là chồng tôi, anh ấy có tốt với tôi hay không? Trong lòng tôi sáng tỏ, tôi không cho phép bất kỳ người nào nói anh ấy không tốt!"
Vẻ mặt của Mộ Dật Phong có hơi khó coi, anh ta thấy Mặc Sơ kiên quyết muốn xuống xe, anh ta đã dừng xe sát vào bên đường.
Mặc Sơ mở cửa xe ra, sau khi xuống xe, cô bước nhanh rời đi.
Mộ Dật Phong đấm một quyền lên vô lăng, này là như thế nào!
Mặc Sơ vừa về đến nhà thì liền nghe thấy tiếng hoan hô trong nhà.
Cô mở cửa ra, cô nhìn thấy Quyền Đế Sâm và Mặc Hi đang cùng nhau làm tác phẩm thủ công, hai bố con đang hoàn thành một mô hình máy bay, trước đây, vẫn luôn là Mặc Hi tự chơi, nhưng mà, bây giờ, cậu bé không còn chỉ có một mình chơi nữa.
Bên cạnh Mặc Hi, còn có một thân ảnh cao to, anh giúp con trai hoàn thành giấc mơ thuở nhỏ của Mặc Hi.
Mặc Hàm không có cố chấp với cái mô hình máy bay này như Mặc Hi, cô bé không chịu động tay, cô bé chỉ ở bên cạnh xem bọn họ dùng dao nhỏ, khắc từng cái từng cái hoàn thành nó.
Hai mắt của Mặc Sơ nhoáng cái đã ươn ướt, mặc kệ trước kia kết hôn dựa trên nguyên nhân gì, những cái này đều không quan trọng, chỉ cần một nhà bốn người bọn họ sống bên nhau vui vẻ hạnh phúc, vậy là đủ rồi.
"Sơ Sơ, mẹ về rồi à!" Mặc Hàm chạy đến trước mặt cô, kéo cô qua đó: "Daddy và Hi Hi đang điêu khắc tác phẩm, Hi Hi muốn máy bay, con muốn búp bê, Sơ Sơ muốn cái gì?"
Mặc Sơ thấy bọn họ đã mua một đống vật liệu lớn, hai bố con chơi rất vui: "Mẹ muốn một chiếc thuyền buồm!"
"Daddy, Hi Hi, hai người biết làm không?" Mặc Hàm hỏi bọn họ.
Mặc Hi mỉm cười nói: "Sao có thể không biết làm cơ chứ?"
Quyền Đế Sâm vẫn đang chuyên tâm khắc mô hình máy bay, lúc này anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt thích thú của Mặc Sơ, khi tầm mắt của anh dừng ở chỗ thái dương của cô, chỗ đấy vẫn còn một chút đỏ đỏ, ánh mắt anh thâm thúy như biển.
"Có chuyện gì vậy?" Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương của cô.
"Không sao!" Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Không cẩn thận bị đồ vật đập vào thôi!"
Quyền Đế Sâm thả công việc trên tay xuống, anh mím môi, bực mình nói: "Em biết không, từ trước đến nay anh ghét nói dối!"
Mặc Hàm lập tức mỉm cười nói: "Daddy, người nói dối sẽ bị phạt đúng không?"
"Sẽ!" Quyền Đế Sâm trả lời rất nghiêm túc.
Mặc Hàm thò chân ra rồi lại thụt chân vào: "Phạt gì ạ? Đánh mông? Daddy muốn đánh mami bẹp bẹp sao?"
Mặc Sơ đỏ mặt, cô đưa tay ra đẩy Mặc Hàm: "Con là nói nhiều nhất! Con im miệng lại cho mẹ!"
Mặc Hi cũng bu lại: "Bọn con không cho phép bất kỳ người nào làm hại đến Sơ Sơ! Sơ Sơ là bảo bối của ba bọn con, không ngoan cũng phải bị phạt!"
Mặc Sơ cảm thấy ấm áp, cô vẫn cãi lại: "Mẹ cũng không phải là người nhỏ nhất, mẹ sẽ bảo vệ bản thân mẹ!"
Quyền Đế Sâm đứng lên, đi về phía phòng ngủ, anh đi được vài bước, thấy Mặc Sơ vẫn chưa đi theo, anh dừng bước, hơi nghiêng người, nói với giọng uy nghiêm: "Em còn không đi theo anh à?"
Mặc Sơ cũng đi theo anh lên tầng.
Mặc Hàm hỏi Mặc Hi: "Hi Hi, chúng ta có lên tầng nhìn lén không? Daddy sẽ phạt mami như nào đây?"
Mặc Hi tiếp tục làm công việc thủ công của cậu bé: "Chẳng phải em rảnh sao? Em đi xem đi!"
"Được!" Mặc Hàm còn dùng một thành ngữ cho mình, đây gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau.
Trong phòng ngủ ở tầng hai.
Mặc Sơ đã đi vào phòng, cô nhìn thấy dáng người cao to của Quyền Đế Sâm đang đứng bên ô cửa sổ.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ đi tới bên cạnh anh.
Quyền Đế Sâm đưa tay ra, xoa nhẹ thái dương của cô, anh đang đợi cô nói thật!
Mặc Sơ đành phải nói: "Ông Mộ không đồng ý hủy hôn, lúc ông ấy cầm ống đựng bút ném Mộ Dật Phong, đã bật vào trán em, nhưng mà, em chỉ bị đụng nhẹ một chút thôi, trán của Mộ Dật Phong còn bị ném thảm hơn nhiều cơ! Anh có ta có một vết thương đấy!"
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm lập tức trở nên lạnh lùng, xung quanh anh cũng nổi lên khí thế lạnh lùng bức người, khiến cho người ta không kìm được sợ hãi và đánh cái rùng mình.
Mặc Sơ cũng đã cảm nhận được, hô hấp của cô cũng trở nên dồn dập: "Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm nghe thấy tiếng gọi dịu dàng của cô, cảm xúc đó của anh chỉ xuất hiện vào một nhoáng ngắn ngủi, sau đó đã dần dần khôi phục trạng thái bình thường.
Ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng xoa xoa cái trán của cô: "Đây chỉ là bắt đầu, nguy hiểm như thế này thì em bảo với Triển Lê Hàn để cho người khác nhận vụ này đi!"
"Không cần đâu!" Mặc Sơ lập tức ôm chặt lấy thắt lưng anh: "Em muốn tự làm, em sẽ bảo vệ tốt bản thân! Đế Sâm, anh đừng khiến em chỉ là một con sâu gạo, được không? Đối với em, case này là một lần thử thách! Em muốn chiến thắng nó!"